Chương 45: Lâu phu tử

Ngày thứ hai, Vân Diệu Âm vẫn như cũ có mặt ở tất cả khóa, dù nàng ta bị tất cả mọi người cô lập, nhưng trên người không chút nào che giấu khí tức không chịu thua thiệt tản ra, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra, Vân Diệu Âm tuyệt không bị đánh bại.

Nàng ngồi ở nơi hẻo lánh, cho dù Tô Bạch Uyển cố ý ở trước mặt nàng từng tiếng ngọt ngấy kêu Lục ca ca, nàng cũng không chút nào quan tâm.

Sau khi khóa học chung nam nữ kết thúc, nam tử đến Đông viện tập võ, các nữ tử thì là khóa học đàn.

Địa điểm học đàn ngay tại hành lang ở giữa Thu viện cùng Đông viện, an bài như vậy, để cho nam đệ tử nghe được tiếng đàn ca nhảy múa mà hăng say múa kiếm, cũng chính là để cho bọn họ xem cầm kỹ của các vị tài nữ, từ đó chọn ra được một người làm thê tử tương lai.

Vân Niệm Niệm mặc dù cũng biết một chút nhạc khí, nhưng thứ mà nàng tinh thông, nơi này không có, nếu nơi này có, nàng cũng chỉ hiểu chút ít da lông. Cho nên khi Chi Lan, Chi Ngọc đứng ở trên tảng đá liều mạng hướng nàng nháy mắt, muốn làm cho nàng đến đàn một khúc, sau đó sẽ múa kiếm trên nền nhạc, phương thức Vân Niệm Niệm đáp lại chính là: ". . . Sẽ không."

Chi Lan, Chi Ngọc thất vọng, hậm hực thu kiếm, sau đó, chỉ thấy Vân Diệu Âm chuyển đến đàn hạc, mắt hơi nhìn xuống, bàn tay mềm gảy trên dây cung.

Âm nhạc mỹ diệu từ đầu ngón tay nàng chảy xuôi mà ra, lập tức phủ lên bản nhạc tinh diệu.

"Tuy nói Diệu Âm nàng tâm cơ sâu lại dùng tà thuật gây rối . . ." Lâu Chi Ngọc ngu ngơ nói, "Nhưng tài hoa của Diệu Âm, lại thật sự làm người ta không thể chán ghét."

Lâu Chi Lan yên lặng gật đầu, lại nhìn về phía Vân Niệm Niệm, vừa nhìn thấy, lại nhịn không được cười lên.

Tất cả cô nương đều dùng nhạc khí trong tay cùng Vân Diệu Âm tranh cao thấp, chỉ có vị tẩu tử này của hắn nâng cằm lên, ngoẹo đầu, nhìn qua phong cảnh phía xa xuất thần.

Lâu Chi Lan nói: "Ta thỉnh thoảng sẽ có ý nghĩ kỳ quái . . ."

Lâu Chi Ngọc cùng hắn tâm linh tương thông, kinh hãi nói: "Ngươi sẽ không phải là?"

Lâu Chi Lan dùng vỏ kiếm thọc đối phương một chút, cau mày nói: "Nghĩ đi đâu, ta là nói, ngẫu nhiên. . . Chính là thỉnh thoảng sẽ có ý nghĩ thế này, tẩu tử nàng. . . Cùng những người khác không giống nhau."

"Nàng không phải vẫn luôn cùng những nữ nhân khác không giống sao? Tẩu tử có khi hay nghĩ ra vài cách thức kì quái, nhưng việc nàng khác người, ta lại cảm thấy không có gì lớn."

"Ta nói không là so nàng cùng những nữ nhân khác, có đôi khi nàng cùng chúng ta, thậm chí cùng ca ca. . . Cũng khác nhau."

Lâu Chi Ngọc nhận ảnh hưởng của hắn, thần sắc cũng ngưng trọng lên, cuối cùng, đột nhiên nói: "Nhưng ca ca chúng ta cũng đâu có giống người khác a."

"Đúng vậy a, cho nên ta mới nói, ý nghĩ thế này vô cùng kỳ quái." Lâu Chi Lan lắc đầu nói, "Có lẽ hai người này tuy không đồng dạng, nhưng nhất định là muốn ở cùng một chỗ."

Tiếng đàn của nhóm quý nữ sóng sau xô sóng trước, nhưng mà vô luận cầm kỹ tinh xảo bao nhiêu, cuối cùng đều bại bởi Vân Diệu Âm, liền cả Tô Bạch Uyển thân mang mỹ danh tuyệt cầm đều không tranh lại nàng ta, giận đến mức đập đàn, mặt không cam tâm.

Rốt cục, bên trong hành lang chỉ để lại một mình tiếng đàn Vân Diệu Âm, mà Lục hoàng tử cùng với tiếng đàn này múa lên kiếm pháp uy vũ.

Tay hắn cầm trường kiếm màu xanh chuôi đen kim tuệ, một thân trang phục màu đen, múa có bá khí lại hoa lệ, trong lúc nhất thời kiếm phong quét xuống, xinh đẹp khiến cho người khác không dời nổi mắt.

Kiếm thôi, tiếng đàn nghỉ, Tông Chính Tín trở tay đeo kiếm, hướng về phía Vân Diệu Âm khen ngợi: "Hảo cầm."

Vân Diệu Âm buông mắt, biểu lộ không một chút biến hóa.

Tông Chính Tín trên mặt có một chút tươi cười, kia rõ ràng là khen ngợi. Một đám quý nữ tức giận bất bình, Tô Bạch Uyển thậm chí cố ý nâng lên thanh âm: "Loại tiếng đàn này, không chừng có được là do bái tế quỷ thần, chuyên môn mê hoặc lòng người a!"

Vân Diệu Âm cũng không tiếp lời, điều tiếng đàn, tiếng đàn chuyển thành ôn nhu.

Lục hoàng tử quay lưng lại, khe khẽ thở dài, nhíu lông mày, bước nhanh ly khai nơi đây.

Vân Niệm Niệm nâng cằm lên, đầu ngón tay thon dài ở trên gương mặt tùy ý gõ, khóe miệng giương lên, thấp giọng nói: "Chỉ như vậy thôi sao, còn quá dễ dàng rồi."

Khóa học kết thúc, Lâu Thanh Trú tới đón, Chi Lan Chi Ngọc tiến lên, một người một câu, hỏi nàng phải chăng giấu nghề.

"Ta sẽ không ẩn dấu." Vân Niệm Niệm khoát tay, "Thứ mà ta biết nếu là có thể đem ra được, liền sẽ thoải mái diễn cho các ngươi xem, nhất định sẽ làm cho các ngươi biết đến."

"Vậy làm sao cùng một lão sư, Diệu Âm đàn tốt như vậy, tẩu tử lại ngay cả một bài trợ hứng đều đàn không ra."

"A? Trợ hứng? Hóa ra bân đầu yêu cầu của các ngươi thấp như vậy." Vân Niệm Niệm thấy người rời đi không sai biệt lắm, đàn một chút cũng không mất mặt, liền ngồi xuống, đem đàn đặt trên gối, nói: "Vậy liền cho các ngươi đến một khúc trợ hứng."

Cổ cầm nha, nàng cũng là học qua một chút. Ai đã học qua cổ cầm đều biết, tiết đầu nhập môn, không phải 《 tiên ông thao 》 thì chính là 《một tiếng cười Thương Hải》, không có kỹ thuật gì khó khăn.

Vân Niệm Niệm vén tay áo lên, gảy khúc 《Một tiếng cười Thương Hải 》, đàn xong, Vân Niệm Niệm ngẩng đầu hỏi hai vị tiểu thúc tử: "Làn điệu, có khả năng trợ hứng?"

Lâu Chi Ngọc nói: "Còn có thể, chỉ là tẩu tử đàn có hơi đơn bạc chút."

Lâu Chi Lan đang muốn gật đầu, chợt thấy Lâu Chi Ngọc bị huynh trưởng cốc một cái, thập phần thức thời kéo Chi Ngọc đi.

Lâu Thanh Trú: "Khúc này là từ nơi đó của ngươi?"

"Ân, sóng gió giang hồ a, ngày nào rảnh rỗi, ta đem bối cảnh khúc này giảng cho ngươi nghe." Vân Niệm Niệm đứng dậy, còn chưa chờ nàng ôm đàn, Lâu Thanh Trú đã muốn vượt lên trước.

Hắn một tay ôm đàn, lại duỗi ra một bàn tay đến nắm chặt ngón tay Vân Niệm Niệm, nói: "Ngươi muốn nói cái gì? Ta thấy ngươi hình như muốn nói ra một chút suy nghĩ của mình.”

"Cái phương pháp tác chiến kia của ngươi, khả năng xảy ra chút vấn đề." Vân Niệm Niệm nói, "Ngươi không phải muốn để nhân duyên Vân Diệu Âm cùng Tông Chính Tín thất bại, dẫn Ti Mệnh tới gặp ngươi sao? Nhưng ta cảm thấy nhân duyên của hai người bọn họ không dễ dàng bị hủy đi như tưởng tượng."

Lâu Thanh Trú cười nhạt một tiếng: "Không sao."

"Ân?"

"Vốn là cách thức tùy tâm thuận thế nghĩ ra." Lâu Thanh Trú nói, "Nhân duyên bọn hắn như thế nào, ta cũng không cảm thấy hứng thú, ngày đó làm ra chuyện như vậy, chỉ là thấy giữa hai đầu lông mày nàng ta có lệ khí, nhớ tới quỷ bồ tát mà ngươi nói, sợ nàng mượn cái đồ chơi này gây họa tới ngươi."

"Ngươi nói như vậy ta cũng không tin. . ." Vân Niệm Niệm cười khoát tay, "Thâm tình với ta như vậy, ta ăn không tiêu, còn không bằng ngươi nói là vì muốn nhìn thấy Ti Mệnh."

"Ân, ta thật cũng muốn gặp hắn." Lâu Thanh Trú cười nói, "Dù sao, ta còn có thật nhiều nghi hoặc, muốn thỉnh giáo hắn."

Hai chữ thỉnh giáo này, hắn nói đến thật sự vi diệu, giọng nói vô cùng nhẹ, nhưng lại có ý uy hϊếp.

Hai người vừa đi về chủ lầu Thu viện, có một đồng tử đến mời Lâu Thanh Trú: "Tiên sinh mời theo ta đến Phượng Tường các, Lý Chủ Trì có chuyện quan trọng thương lượng."

Lâu Thanh Trú: "Nhất định phải đi?"

"Là, Lý Chủ Trì nói, tất cả phu tử phải đến."

Vân Niệm Niệm: "Vậy liền đi thôi, có thể là có muốn ý chỉ hoàng đế linh tinh."

"Nếu là thời gian không lâu, đứng ở chỗ này chờ ta trở lại." Lâu Thanh Trú buông tay ra, mệt mỏi nói, "Nếu chờ phiền liền tự mình đi ăn cơm, đều đã bày biện xong."

"Ân." Vân Niệm Niệm hướng hắn khoát khoát tay, mắt tiễn hắn rời đi.

Nàng chắp tay sau lưng ở chỗ này thưởng hoa, lại gảy thêm mấy lần đàn, Lâu Thanh Trú còn chưa về, nàng đành phải ghé vào trên bàn đá thổi thổi mặt bàn tự mình chơi đùa, chính lúc nhàm chán, chợt thấy phía sau phát lạnh, hình như có người đang ngó chừng nàng.

Vân Niệm Niệm cảnh giác quay đầu, cách hơn mười bước, Tuyên Bình hầu Đoạn Minh Hiên yếu ớt đứng, một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm nàng, hai nơi khóe miệng cơ hồ muốn treo ở trên lỗ tai, cười đến mười phần yêu dị.

Vân Niệm Niệm lui ra phía sau mấy bước, cấp tốc suy nghĩ nơi nào có nhiều người đứng, có thể để cho nàng tránh bị nhân vật Tuyên Bình hầu này phát động kịch bản cứt chó.

Phải biết, mấy lần trước đυ.ng phải Tuyên Bình hầu, mỗi một lần hắn đều mang tươi cười bóng mỡ, muốn cùng nàng phát sinh tứ chi tiếp xúc.

Tuyên Bình hầu lẳng lặng đứng, nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào cũng không động đậy.

Vân Niệm Niệm dẫn theo váy, giống như tham gia chạy bộ tám trăm mét cuối kỳ, chuồn đi như gió, đồng thời cơ trí tránh đi tiểu đạo vắng người, ngoặt lên đại lộ đông đúc, thẳng đến khi nhìn không thấy Tuyên Bình hầu mới thôi.

Tuyên Bình hầu vung lên cây quạt, cười đung đưa.

Lão Hà tìm tới, nói: "Hầu gia, xa giá chuẩn bị tốt, Đoàn Quý phi lúc này rảnh rỗi, người đều đã tới cổng, chúng ta mau mau tiến cung đi."

Tuyên Bình hầu nói: " Người vừa mới chạy kia, ngươi đã từng thấy qua chưa?"

Lão Hà đau đầu nói: "Thấy qua, là Vân phu nhân. Hầu gia, ta biết hầu gia nghĩ muốn nếm thử tư vị phu nhân nhà kia, nhưng sự tình có chút khó làm, Vân phu nhân cùng phu quân nàng cơ hồ dính như hình với bóng, chúng ta một mực không tìm được cơ hội hạ thủ, ngay cả tiếp cận cũng khó khăn. Lâu Thanh Trú kia, cùng đồn đãi giống nhau, tai thính mắt tinh, nhiều lần chúng ta phái người đi ra theo dõi, còn chưa cận thân đã bị Lâu Thanh Trú phát giác, hắn cảnh giác thật sự cao."

Tuyên Bình hầu bỗng nhiên ghép lại cây quạt, răng nanh đem bờ môi cắn nát. Hắn vươn đầu lưỡi nếm mùi máu tươi, hai con ngươi ám sắc hiện lên hồng mang.

"Chẳng biết tại sao. . ." Tuyên Bình hầu âm trầm nói, "Ta nhìn thấy nàng, toàn thân đều bị thiêu đến nóng rực, lòng ngứa ngáy khó nhịn, thầm nghĩ. . . Hung hăng tháo lửa!"

Lão Hà biểu lộ giống như táo bón, gạt ra một tia cười khó coi, bồi tội nói: "Ta lại làm cho bọn họ thử lại lần nữa, thử lại lần nữa! Hầu gia, ta lên xe trước đi, muốn trễ!"

Tuyên Bình hầu ngoái đầu lại, cây quạt giương lên, ngừng lời nói lão Hà lại, nói: "Nàng, ta tự mình đến bố trí, phu quân của nàng không phải người bình thường, các ngươi không làm gì được, việc này, cần ta xuất mã."

Lão Hà lau mồ hôi, nho nhỏ nhẹ nhàng thở ra. Việc này chỉ cần không bị bắt tại chỗ, sau khi hầu gia đắc thủ, nghĩ đến vị Vân phu nhân kia cũng sẽ không để lộ ra, giảm bớt rất nhiều phiền phức, đây cũng là một trong những nguyên nhân. vì sao hầu gia thích tìm phụ nữ có chồng

"Trước khi ta đắc thủ. . ." Tuyên Bình hầu bỗng nhiên trầm giọng phân phó nói, "Mỗi đêm chuẩn bị cho ta ba nữ nhân."

Lão Hà: "A? ! Hầu gia! ! Đây là thư viện, cái này. . . Tuy không có tuần tra ban đêm, nhưng mỗi đêm ba cái, hầu gia lại chỉ thích nữ tử đã thành thân, này chúng ta làm không được a, nếu là làm việc như thế, qua không bao lâu liền bị thư viện biết, truyền đến nơi Hoàng Thượng, ngươi nói Quý phi cùng Tam hoàng tử làm sao bây giờ? Đây không phải là hướng đến trong tay hoàng hậu đưa dao sao?!"

Tuyên bình hầu một mặt không vui, ngón tay hắn nắm vuốt cây quạt cơ hồ vặn vẹo, thanh âm âm trầm nói: "Chính ngươi nghĩ biện pháp, mặc kệ là thành hôn hay là chưa thành hôn, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, loại người này, xóm làng chơi còn nhiều, rất nhiều, hết thảy tìm đến cho ta. Làm không được, vậy liền mỗi đêm chờ cho những người trong thư viện này nhặt xác đi!"

Ma tham da^ʍ háo sắc, tàn bạo thích gϊếŧ chóc, lại không cách nào khống chế dục niệm thoát cương trong cơ thể mình, sau khi có được thân mình, hắn muốn hồn cùng thân mình ngâm trong hương sắc hồng trần của Tuyên Bình hầu này hòa làm một thể, lại hung liệt.

Lão Hà bộ dáng như phụ mẫu chết, đành phải suy tư nghĩ làm thế nào giấu diếm quản sự thư viện, đem người Tuyên Bình hầu muốn đưa đến trên giường.

"Hầu gia biệt vừa khỏi bệnh, nhưng lại vội vàng như thế, thậm chí còn sinh ra tâm tư chơi gái." Lão Hà tự nhủ, "Phải nhanh chút làm cho hầu gia ôm được Vân phu nhân đến tay, tóm lại không thể để cho thân mình hầu gia biệt xuất tật xấu."

--

Lâu Thanh Trú là phu tử cuối cùng đến Phượng Tường các, bên trong Phượng Tường các không khí ngột ngạt, nhìn ra Lý Chủ Trì muốn nói, không phải chuyện tốt.

Lý Chủ Trì thấy người đến đông đủ, mới lên tiếng: "Là như vậy, Trương phu tử dạy số khóa, say rượu rơi cầu, đã chết."

"Cái gì?"

"Là Trương Hiện Thẳng đại nhân?"

"Ai, cuộc đời hắn thích nhất uống rượu. . ."

Lâu Thanh Trú khẽ chau mày, lên tiếng hỏi: "Tối hôm qua?"

Lý Chủ Trì nói: "Có lẽ là tối hôm qua đi, Trương phu tử buổi chiều còn lên lớp dạy chúng đệ tử, sáng sớm thư đồng tới mời, lúc này mới phát hiện."

Lâu Thanh Trú tròng mắt hơi híp, nói: "Người ở đâu?"

"Người? A, ngươi là nói thi thể. . ." Lý Chủ Trì thở dài, "Đại Lý Tự cho người tới mang đi rồi."

"Có nhìn ra thời gian chết không? Là tối hôm qua sao?"

"Xác nhận tối hôm qua, cái này cần giao cho ngỗ tác* đến xem." Lý Chủ Trì nện tay nói, "Cũng là Trương phu tử cơ khổ, ngày bình thường tính tình thối, lại không thích mang tùy tùng nha hoàn, hơn năm mươi tuổi vô thân vô cố, không người chăm sóc, cái này nếu là đổi lại người khác, có thể ăn say rượu, còn có bạn bè giúp đỡ chiếu khán. . ."

Ngỗ tác: Người khám nghiệm tử thi và khám xét hiện trường ở Đại Lí Tự.

Một vị phu tử hỏi: "Đây cũng là một mạng người, đã trình báo nội cung chưa?"

Lý Chủ Trì: "Ta là gọi chư vị tới, đang muốn thương lượng việc này."

Lý Chủ Trì nhẹ giọng nói: "Trương phu tử đều không phải là đột tử, trượt chân rơi xuống nước mà thôi. Ta đã mời người tại chỗ hắn trượt chân làm pháp sự, lại phong cấm nơi đó, về phần làm thế nào hướng Hoàng thượng trình báo việc này. . . Ta vừa mới cũng hỏi qua Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng có ý tứ là, việc này hắn biết là tốt rồi, sẽ không làm cho Hoàng Thượng ưu tâm, chết một viên quan thất phẩm đều muốn trình báo cho hoàng thượng, cái này. . ."

Các vị phu tử gật đầu đồng ý.

Lý Chủ Trì lại nói: "Mặt khác, việc này còn xin các vị phu tử hướng nhóm để tử giữ bí mật, nếu là ngoài ý muốn để lộ cho các đệ tử biết, không duyên cớ gây thêm khủng hoảng cũng không phải là chuyện hay, thư viện chúng ta nữ đệ tử nhiều, các tiểu thư thân mình đều yếu, vạn nhất kinh đến vị nào, sai lầm sợ là sự tình so với hôm nay càng lớn hơn."

"Đúng rồi đúng rồi." Chúng phu tử gật đầu.

Lâu Thanh Trú mày nhíu lại càng chặt hơn, sau một lúc lâu, hắn triển lông mày, thấp giọng nói: "Phàm nhân. . ."

Công danh lợi lộc, vương quyền phú quý so với mạng người đều trọng yếu hơn.

Lý Chủ Trì nhìn về phía Lâu Thanh Trú.

"Lâu tiên sinh, hiện tại thiếu người tiếp nhận vị trí phu tử dạy số khóa, ta nghĩ, tiên sinh xuất thân thương hộ, sớm có nghe nói, đệ tử Lâu gia từ nhỏ đã tinh thông thuật số, cho nên số khóa buổi trưa này, không biết tiên sinh có thể nhận lấy hay không?"

Lâu Thanh Trú mặt không biểu tình nhìn bọn hắn, thật lâu sau, khóe miệng có chút trầm xuống, nói: "Được."