Mấy năm nay, các chương trình tuyển chọn tuy nhiều vô kể, nhưng đều thiên về chọn thần tượng, ngoại hình của hai người này, ngay cả vòng sơ tuyển cũng không qua được, càng đừng nói đến việc lên chương trình.
Họ giống như những người bình thường, đi học theo trình tự, giờ đều là nhân viên bình thường của các công ty nhỏ, thỉnh thoảng buổi tối sẽ đi hát thêm kiếm thêm chút tiền.
Vu Hành Viễn thấy Lâm Mông ngốc nghếch lại nhiều tiền - ôi không, là vốn dồi dào, lại nghe đạo diễn Hà nói ca khúc mở đầu và kết thúc vẫn chưa định được ca sĩ, liền do dự gửi cho Lâm Mông những bản nhạc sáng tác và hát lại trong hai năm qua, coi như giới thiệu.
Anh ta không có nhiều tự tin nhưng không ngờ Lâm Mông vừa nghe đã bị giọng hát này thu hút, quyết định ký hợp đồng với hai người.
Ninh Kỳ rất không đồng ý, cho rằng hai người này không có khả năng thương mại hóa, bây giờ thịnh hành kinh tế người hâm mộ, chỉ riêng ngoại hình này đã có thể khiến không ít người bị loại.
Nhưng vấn đề đối với Lâm Mông mà nói, thương mại hóa vốn không phải là mục tiêu của cô.
Người khác đầu tư một triệu, là muốn kiếm lời ít nhất một triệu; cô đầu tư một triệu, là muốn lỗ sạch vốn. (‘-_-)
Hơn nữa, dù sao cũng phải lỗ tiền, vậy thì thực hiện ước mơ của người khác, giúp đỡ những giọng hát hay mà cô yêu thích thì có sao?
[Lâm Mông: ^_^ Tôi rất thích giọng hát của họ, giọng hát hay đáng được tôn trọng, tôi nghĩ cũng sẽ có người giống tôi yêu thích họ, vất vả cho anh rồi.]
Ninh Kỳ đang xử lý công việc trong văn phòng, thấy tin nhắn thì sửng sốt, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười.
Qua thời gian tiếp xúc với tổng giám đốc Lâm, anh có thể cảm nhận được, tổng giám đốc Lâm là một người tràn đầy "chủ nghĩa lý tưởng."
Cô sẽ không vì nghệ sĩ mà anh từng dẫn dắt là nghệ sĩ có vết nhơ, mà phủ nhận năng lực làm việc của anh.
Sẽ không vì "Yêu em trước ngày mai" là dự án mà mọi người đều không mấy lạc quân, mà qua loa đối phó.
Cũng sẽ không giống như họ đã lăn lộn trong giới lâu rồi, chỉ dựa vào thương mại hóa, hay nói cách khác là ngoại hình, khí chất ngôi sao để đánh giá một người.
Tất nhiên, tiền đề của “chủ nghĩa lý tưởng” là phải có tiền, Ninh Kỳ biết rằng sự giàu có mà Lâm Mông thể hiện hiện tại chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, lý tưởng hóa của cô sẽ không dẫn đến tổn thất quá lớn.
Giống như tên công ty của họ - Công ty Ảo Mộng Giải Trí.
Họ không phải đang mơ, mà đang tạo mộng, đang thực hiện giấc mơ của tổng giám đốc Lâm - một người theo “chủ nghĩa lý tưởng”.
Mặc dù tuổi đã cao, nhưng nghĩ đến điều này, anh cũng có chút hăng hái, Ninh Kỳ thông báo cho thư ký mới vào làm liên hệ với Cổ Đông và Trang Tư Tư, còn mình thì bắt đầu lập kế hoạch mới, anh cũng "bốc đồng" một lần, ai nói chỉ có những ngôi sao thương mại hóa mới có thể kiếm tiền, mới có thể nổi tiếng chứ?
Anh ta, Ninh Kỳ, cũng là một người đại diện vàng có thể biến phân thành vàng, đá thành ngọc quý.
Lúc này, Phùng Lệ Lệ vừa xem xong buổi phát sóng trực tiếp, đang tò mò hỏi Lâm Mông về tên công ty đã đăng ký.
[Lâm Mông: Ý nghĩa là tạo ra giấc mơ đẹp, trước đây cậu chả phải từng nói, cậu theo đuổi thần tượng, là vì anh ấy đã cho cậu một giấc mơ sao?]
Phùng Lệ Lệ nghe xong cảm động không thôi, biểu tượng hôn hít ôm ấp liên tục gửi đến.
Nhìn thấy sự kích động của cô bạn thân ở đầu dây bên kia, Lâm Mông thấy áy náy.
Thực ra cái tên này còn có một ý nghĩa nữa - giấc mơ kiếm tiền, cô mơ ước một ngày nào đó có thể tiêu hết tiền.
Nhưng điều này không cần phải nói rõ ràng với họ.