Chương 4

Sau đó không lâu, ở Trúc Uyển

“Ngươi cư nhiên ở trong viện vắng vẻ như vậy, Cảnh Lan, ngươi chịu ủy khuất rồi.” Tô Thanh Ly nhìn thấy nhân vật phản diện ngày trước sống ở cái này tiểu viện vừa nhỏ vừa cũ nát, trong lòng khó chịu, tiểu khả ái đã chịu khổ sở rồi.

“Không sao, ở đây vẫn tốt, cảm phiền thế nữ đã quan tâm.” Diệp Cảnh Lan chỉ muốn tiếp tục nhìn Tô Thanh Ly, sau lần gặp mặt này không biết đến bao giờ mới có thể gặp được nàng.

“Ngươi nói dối, ta còn biết tình hình của ngươi, lần này ta dẫn người đến để chăm sóc ngươi, hắn biết võ thuật, ngoại trừ hầu hạ ngươi, còn có thể bảo vệ ngươi.”

“Như Họa, từ nay về sau ngươi sẽ ở đây chăm sóc cho Diệp công tử.” Tô Thanh Ly gọi một người bên cạnh xuất hiện.

“Vâng, chủ tử.”

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Sau đó Tô Thanh Ly mặt không biểu cảm phất phất tay, ý bảo những người khác cũng lui xuống.

“Cảnh Lan, ta có thể gọi ngươi là A Lan không?” Tô Thanh Ly nhìn Diệp Cảnh Lan với vẻ mặt cầu xin.

Tiến công bước đầu tiên, trước tiên bắt đầu từ xưng hô, tên thân mật sẽ dễ thu hút mối quan hệ hơn.

“Thế nữ thích gọi gì cũng được.” Sự bình tĩnh của Diệp Cảnh Lan bị một tiếng A Lan phá vỡ, nàng sao có thể đáng yêu như vậy.

“Vậy ngươi đừng gọi ta là thế nữ nữa, gọi ta bằng tên là được rồi.” Tô Thanh Lê nhìn Diệp Cảnh Lan bất giác nói.

“Vậy ta có thể gọi người là Ly Nhi không?” Diệp Cảnh Lan hiếm có chút rụt rè.

“Đương nhiên có thể, mẫu thân bọn họ cũng gọi ta như vậy, A Lan, ta có chút không yên tâm, hôm nay ta nhìn thấy đệ đệ kia của ngươi.” TôThanh Ly cau mày.

“Ta sợ có người hãm hại ngươi, ngươi còn chưa gả đi lỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao, ta cảm thấy Từ Thị đang có âm mưu gì đó.”

Trong tiểu thuyết, nhân vật phản diện bị cha con Từ Thị lên âm mưa hủy hoại sự trong trắng sau yến tiệc xuân hoa, sau đó gả cho Dự Hầu.

Mặc dù không xác định được thời gian cụ thể, nhưng nhất định phải nhắc nhở Diệp Cảnh Lan một chút, tiện thể để Như Họa theo dõi hai cha con kia.

“Không cần lo lắng, Ly Nhi, ta sẽ chú ý.” Diệp Cảnh Lan nghĩ đến cha con Từ Thị, đã đến lúc nên giải quyết bọn họ.

“Đệ đệ kia của ngươi hôm nay trang điểm ăn mặc lộng lẫy, hắn đi qua ta liền khó có thể ngồi yên, mùi hương nồng muốn chết.” Tô Thanh Ly nhìn nhân vật phản diện nhà mình, thật sự chỗ nào cũng thích.

“Người khác đều nói gia đệ thanh tú xinh đẹp, nhưng Ly Nhi là người đầu tiên nói như vậy.”

Diệp Cảnh Lan nhìn trong mắt Tô Thanh Ly chỉ có hình dáng của mình, nếu như thời gian có thể dừng lại thì quá tốt.

“Ta cảm thấy A Lan ngươi xinh đẹp, đường nét sắc sảo rõ ràng, cũng không giống những nam nhân khác trang điểm dày đặc như vậy, tính tình cũng điềm tĩnh.”

“Nhưng vết sẹo của ta, Ly Nhi không cảm thấy xấu sao?” Diệp Cảnh Lan xoa xoa đuôi lông mày.

“Không có, ta cảm thấy đẹp cực kỳ, vết sẹo này không làm hỏng khuôn mặt của ngươi, ngược lại khiến A Lan ngươi trông hấp dẫn hơn.” Tô Thanh Ly nói xong sờ mặt Diệp Cảnh Lan.

Diệp Cảnh Lan nhìn vào đôi mắt chân thành của Tô Thanh Ly biết nàng không nói dối, nhưng điều này khiến tim hắn đập nhanh hơn.

“Ly Nhi, đừng nhìn ta như vậy, ta sợ ta nhịn không được.”

Diệp Cảnh Lan che đôi mắt Tô Thanh Ly, hắn sợ hắn hiện tại sẽ nhịn không được chiếm hữu nàng.

Từ nhỏ Diệp Cảnh Lan đã biết hắn không giống những nam nhân khác,hắn không thích phấn son, cũng không thích thêu thùa, từ nhỏ đã thích giơ đao múa kiếm, hoặc là viết chữ vẽ tranh.

Khi phụ thân còn sống, ông cũng nói, nếu con là nữ tử thì tốt rồi, nhưng lại là nam nhân.

Phụ thân có thể không bao giờ ngờ được, bản thân không chỉ như vậy, mà còn chán ghét ánh mắt của những nữ tử tham lam háo sắc nhìn mình.

Vì thế hắn cố tình tập luyện để có dáng người cường tráng, ngay cả bị đao cứa thương thái dương cũng không quan tâm, để lại vết sẹo, cũng không thoa son phấn.

Tất cả những điều này khiến những nữ nhân kia không biết suy nghĩ, mà bản thân còn dựa vào việc buôn bán kinh doanh cửa hàng do phụ thân để lại kiếm lời được một số tiền, liền lấy số tiền này đi nuôi dưỡng một đám ám vệ.

Vốn dĩ định sau đó sẽ rời khỏi Diệp phủ, nhưng không ngờ lại gặp được Tô Thanh Ly, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt trong sáng ngây thơ như vậy, đây là người đầu tiên cho tới nay khiến hắn lung lay niềm tin.

Tô Thanh Ly kéo tay Diệp Cảnh Lan ra, khuôn mặt bất chợt đỏ bừng, những lời vừa rồi của nhân vật phản diện là có ý tứ kia với mình sao?

Đây là thế giới nữ tôn mà nam tử cũng có thể nói ra sao? Hay là do bản thân hiểu lầm, nhưng sao mình thấy hình như Diệp Cảnh Lan có ý tứ này vậy?

Tô Thanh Ly lại lén lút liếc nhìn Diệp Cảnh Lan, nhưng nếu hắn có ý tứ kia, mình nên thăm dò trước một chút.

Diệp Cảnh Lan nhìn hành động lén lút của Tô Thanh Ly càng nhìn càng đáng yêu, hắn nghĩ lần này mình đã thực sự bị mắc kẹt.

“A Lan.”

Diệp Cảnh Lan vừa định nói chuyện, liền phát hiện môi mình bị thứ gì đó ấm nóng áp lên, cả người cứng đờ.

Tô Thanh Ly thậm chí còn căng thẳng hơn, nàng cảm giác được cơ thể của Diệp Cảnh Lan cứng đờ, sợ mình đã đi quá xa, vừa muốn rời đi, lại bị Diệp Cảnh Lan giữ chặt không thể nhúc nhích, một thứ trơn trượt xâm nhập vào khoang miệng nàng, giống như lưỡi của Diệp Cảnh Lan.

Tô Thanh Ly vùng vẫy một chút lại bị Diệp Cảnh Lan kéo vào nụ hôn cuồng nhiệt, Diệp Cảnh Lan ôm Tô Thanh Ly ngồi lên đùi mình chậm rãi hôn.

“Ly Nhi...” Diệp Cảnh Lan vừa hôn vừa bắt đầu vuốt ve ngực Tô Thanh Ly, Ly Nhi thật thơm thật mê người.

“ n... Ưm ư, A Lan, đừng...” Khuôn mặt Tô Thanh Ly đỏ bừng, ôm Diệp Cảnh Lan không nhịn được mà chuyển động mông, bên dưới cảm thấy rất kỳ lạ.

“Ách, Ly Nhi ngoan, đừng nhúc nhích.” Ánh mắt Diệp Cảnh Lan tối sầm, cởi bỏ chướng ngại trên ngực Tô Thanh Lê, hôn lên bầu ngực trắng nõn mềm mại, ngậm lấy một quả anh đào đỏ mọng.

" n ư, A Lan... a, đừng cắn chỗ đó, ưʍ...” Tô Thanh Ly không nhịn được kêu lên một tiếng, nghĩ bên ngoài còn có người qua lại nên không dám to tiếng, chỉ có thể cắn vai Diệp Cảnh Lan để trút ra.

“Ưm, Ly Nhi học hư rồi.” Diệp Cảnh Lan nhẫn nhịn đến mồ hôi nhỏ giọt, vỗ vào mông nhỏ của Tô Thanh Ly.

Vài phút sau, Diệp Cảnh Lan nhéo quả anh đào nhỏ đứng thẳng trước mặt, dùng y phục che trước ngực rồi mới buông Tô Thanh Ly ra, lúc này y phục của Tô Thanh Ly đã xộc xệch, thở hồng hộc.

“A Lan, sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy?” Tô Thanh Ly có chút ủy khuất trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Lan.

Tô Thanh Ly vừa có chút tức giận vừa có chút vui mừng, xem ra hắn có ham muốn với bản thân mình, sự tình như vậy sẽ dễ xử lý.

“Vừa rồi Ly nhi tới trước mà, lẽ nào Ly Nhi không thích như vậy, mà là ghét bỏ ta sao?” Diệp Cảnh Lan bày ra vẻ mặt ủy khuất nói.

“Sao ta có thể ghét bỏ ngươi được.” Tô Thanh Ly hôn lên má Diệp Cảnh Lan.

Sau đó lại ôm Diệp Cảnh Lan, ghé vào tai hắn nói: “Ly Nhi thích A Lan nhất.”

Diệp Cảnh Lan dùng ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm Tô Thanh Ly, “Ly Nhi, đừng trêu chọc ta nữa, ta sợ ta thật sự nhịn không được.”

“Được rồi, vậy ta đi trước, lần sau lại đến gặp ngươi.”

Tô Thanh Ly cũng biết không nên đi quá xa, hiện tại nơi này thực sự không thích hợp để tiến thêm một bước.