Chương 9: Hoàng Cảnh Nguyên Chủ Được Nhận Nuôi

Rồi sau đó không lâu hai người trong khi bày quán đã gặp được một đứa bé trai quần áo trên người dơ bẩn không biết từ đâu tới, ngơ ngác ngốc nghếch mà nhìn quán ăn nhỏ của bọn họ tiểu quán, hỏi tên đứa bé chỉ biết nói ra những âm tiết hàm hồ “yanxi”.

Hai người dẫn đứa bé trai để trụ sở báo cảnh sát, nhưng mà khi đó khoa học kỹ thuật cũng chưa có phát triển, rất nhiều địa phương căn bản không có lấp máy theo dõi, đứa bé trai bị vứt bỏ mà rất lâu vẫn không có người tới lãnh về, cuối cùng hai người quyết định nhận nuôi đứa bé trai lạc đường này.

Mẹ Phương vì đặt tên cho đứa bé đã cùng bé trai xem từ điển, cuối cùng khi đứa bé ấy nhìn đến hai chữ “Nhan” và “Khê” lại có phản ứng, liền coi đó là tên họ của đứa bé trai.

Không có cưỡng cầu mà nhận nuôi Nhan Khê làm con của họ.

Xong hết mọi chuyện cha phương còn cười ha hả không hề rối rắm vấn đề Họ của cậu, mang theo mẹ phương cao hứng vui vẻ đi làm thủ tục.

Vì thế Nhan Khê đi theo hai vợ chồng thiện lương này trở về nhà.

Bọn họ coi cậu như con ruột, thậm chí còn muốn cho Nhan Khê có lá rụng về cội, nên đã đưa Nhan Khê trở về thôn, muốn đưa tên cậu vào phả.

Lấy tiền khơi thông quan hệ, tuy rằng lúc ấy tộc trưởng không quá vui vẻ, nhưng rốt cuộc cha phương lấy ra tiền đủ cho con của tộc trưởng cất một căn phòng.

Bất quá cuối cùng một nhà bọn họ cũng không có tên trong gia phả, người trong thôn vẫn như cũ nghị luận một nhà bọn họ.

Nhan Khê dù bận vẫn ung dung mà nhìn tộc trưởng Phương gia, “Đều đã là năm 2029, các người sao vẫn còn sống ở thế kỷ cũ vậy.”

Nhan Khê cũng không giả vờ nữa, cậu muốn ngả bài, “Tôi chính là muốn đưa bọn họ để dưới chân dẫm đạp, như thế nào, các người cũng không muốn vào tù đâu ha? Nói đi cũng phải nói lại kiện cáo lần này. Liên quan đến đánh bạc. Bác có chứng cứ cũng không khả năng huỷ bỏ nha ~”

“Ai nha, tôi cũng không muốn nói đâu, thật sự đột nhiên bác hai lại đến nhà tôi vay tiền vào buổi tối, doạ tôi hoảng sợ nha!”

Thần sắc của Lưu Thúy có chút khẩn trương, lập tức đá một ánh mắt cho con trai lớn của bà ta.

Bất quá một đứa trẻ bảy tám tuổi khi bị người nhà dạy dỗ đều giống nhau bắt đầu la lối khóc lóc như những đứa bé khác, “Con muốn ở trong một căn phòng lớn! Con muốn ở trong một căn phòng lớn! Ca ca mau đưa tiền đây!”

“Ai nha, ‘dòng suối nhỏ’ à, chúng ta còn thiếu một chút nữa mới có thể xây một căn phòng mới, con cho chúng ta mượn một ít đi! Trong nhà của chúng ta không có trụ cột, nhưng bên trên có người già bên dưới lại có trẻ con tổng thể cũng không thể để chết bụng được?”

Lưu Thúy lôi kéo Đại Kỳ, “Phương gia chúng ta thật sự là mệnh khổ! Bạn già đi rồi, nhi tử cũng không có đi làm được, ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ!”

Bà ta ôm con trai Trong tay bắt đầu gào khan, hai người hợp tấu mang đến tiếng ồn làm Nhan Khê bực bội nhăn lại mi.

Những người được gọi là thân thích cũng bắt đầu nói chuyện theo.

“Dù như thế nào cũng là thân thích trong nhà, nếu có thể thì nên giúp đỡ một chút, đứa nhỏ này cũng quá máu lạnh rồi!”

“Ai, ‘dòng suối nhỏ’, khi con còn nhỏ ta cũng từng bế con đấy! Ha hả, chú biết con rất giống với cha Phương đều là người thiện lương, nhất định sẽ giúp chúng ta, đúng không!”

“Ca ca tìm một người cha mới rồi! Em còn nghe nói cha mới của anh là người rất giàu có nữa!”

Nhan Khê từ trên cao nhìn xuống nhìn đứa con trai mà Lưu Thúy trăm cay ngàn đắng bảo đến chỗ cậu.

Một đứa bé ăn no đủ đến tai to mặt lớn, ánh mắt quay tròn, đứa bé này không thấy được vừa nãy mẹ nói mới liếc mắt với nó một cái, cũng không có phát hiện bản thân nó vừa hố mẹ nó một vố, trực tiếp đem việc nghe lén được mà nói ra, chỉ để được mọi người khen thưởng.

Lưu Thúy hoàn toàn không biết tin tức này hai mắt lập tức sáng ngời, Nhan Khê cười lạnh thanh, “Tiền làm phòng ở thì đi hỏi cha ngươi mà lấy nha, vì sao lới tới nhà chúng ta xin hả, nhà chúng ta đã cùng Phương gia đoạn tuyệt quan hệ rồi mà? À, thiếu chút nữa đã quên, cha của ngươi bị bắt lại mất.”

“Được lắm! Mày đã tìm được cha ruột! Còn muốn chiếm gia sản của Phương Khải Vân!” Lưu thúy nhìn chằm chằm vào Nhan Khê.

Tầm mắt của những người xung quanh cũng lập tức vi diệu lên, trong đó đều biểu lộ sự tham lam không bỏ sót.