Chương 8: Người Nhà Họ Phương

Nhan Khê một bên lướt xem những công nghệ tiên tiến của nơi này tìm ra một loại ‘tablet’ cậu liền coi số tiền của cậu thích hợp mua cái nào, một bên ngáp một cái rồi rời giường chuẩn bị tìm đồ ăn sáng.

Đột nhiên cậu nghe được tiếng ồn ào trên hành lang, hơn nữa trong đó hình như còn có ai đang kêu tên của cậu?

Nhan Khê nhướng mày, buông gói mù trong tay ra, dựng lỗ tai lên mà nghe xem nội dung cậu chuyện.

Quả nhiên chẳng được bao lâu, khung cửa nhà cậu bị đập đùng đùng như trời rung đất chuyển, làm cho Nhan Khê hết sức thổn thức, cánh cửa nhà cậu thật sự gặp quá nhiều tai ương rồi.

“Nhan Khê, mày là cái đồ sao chổi! Mở cửa ra đây nhanh lên!”

“Tao biết mày đang ở trong đó! Mày hại chết đứa con út của tao còn chưa đủ giờ còn muốn hại chết thêm con trai lớn của tao sao hả! Mày mở cửa ngay cho tao!”

Giọng nói như được một cái loa lớn phát ra mang theo từ tính sắc nhọn khắc nghiệt.

Nhan Khê lắng nghe động tĩnh bên ngoài xem chuyện gì đang xảy ra, xem ra được là giọng nói của Lưu Thúy cũng chính là mẹ kế của cha nuôi cậu, đến đây tìm cậu bởi vì chuyện của Phương Đức Khí.

Trong sách có ghi bởi vì cậu và Phương Đức Khí đánh nhau, cuối cùng chính là Nhan gia lén lấy tiền để giải quyết chuyện này trong hòa bình, hơn nữa lúc ấy cậu trực tiếp bị đưa trở về thành phố Biển Xanh, cho nên căn bản không biết sự tình của chuyện này.

Nhan Khê ngoáy ngoáy lỗ tai, mở cửa ra.

“Hừ! Mày là một Tang Môn tinh, cuối cùng cũng chịu mở cửa!”

Sắc mặt bà ta nhăn như vỏ quýt, bởi vì tức giận càng trở nên đáng sợ.

“Bà có việc gì sao?” Nhan Khê tâm bình khí hòa nhìn người đang kêu gào trước mắt.

Bởi vì Lưu Thuý có dẫn theo trưởng gia tộc họ Phương cùng những vị trưởng bối khác, còn có con dâu và cháu trai của bà ta, nên ngoài của đứng đầy người.

“Tao có chuyện gì?! Mày còn không biết xấu hổ mà hỏi! Đều là tại mày làm hại!”

“Tộc trưởng ngài đến làm chủ cho chúng ta với!” Lưu Thúy làm bộ làm tịch chảy nước mắt, lôi kéo tay áo của tộc trưởng vừa khóc lóc vừa kể lể: “Ngài xem cái tên này, hại không ít người trong tộc mình bị bắt còn làm hại cả thôn của chúng ta bị người của thôn khác cười nhạo!”

Nhan Khê nhướng mày, Phương Gia Minh chính là người tổ cục trong trí nhớ của cậu, cũng là chỗ dựa của Phương Đức Khí, đương nhiên, cũng là con trai lớn nhất, tộc trưởng của Phương gia.

Nhìn sắc mặt khó coi của tộc trưởng Phương gia, Nhan Khê vừa lòng mà gợi lên khóe môi, xem ra nhóm người của chú Liêm thực sự tận lực làm việc nha!

Cậu nhìn quét qua những người khác, bọn họ đều không lên tiếng nhưng mặt lại mang theo ánh mắt tức giận, Nhan Khê ánh mắt thanh chính mà kiên quyết, “Tộc trưởng, ngài cũng cảm thấy việc này không đúng sao?”

“Đương nhiên là không đúng!” Lưu Thúy trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, “Đều là tại mày cái đồ tạp chủng gặp phải tai họa như mày!”

Nhan Khê không để ý tới lời nói chen vào của Lưu Thúy, ánh mắt nhìn thẳng về phía tộc trưởng của Phương gia.

Tộc trưởng Phương gia bị nhìn đến mức tức giận dâng lên, trong tay cần quải trượng mà gõ thật mạnh mà, “Ngươi là tiểu bối lại dám tỏ thái độ sao!”

Ánh mắt hung hăng quát Lưu Thúy, mà mặt sau lại vênh váo tự đắc mà nói: “Ngươi mau đi huỷ bỏ văn kiện! Chuyện này liền xem như chưa xảy ra.”

Nhan Khê nhún nhún vai, “Tôi không đi.”

Đang trong cơn giận dữ tộc trưởng Phương gia, quát: “Không huỷ thì ta liền đem một nhà các người đều trục xuất khỏi gia phả.”

Nhan Khê vui vẻ, “Thật vậy chăng? Đây là chuyện tốt đó nha!”

Cha nuôi của Nhan Khê đã sớm cùng bọn người của Phương Đức Khí phân gia phả, bất quá trong gia phả Phương gia chỉ có ghi mỗi một các tên của cha Phương mà thôi, bởi vì mười năm trước bọn họ cảm thấy mẹ phương kết hôn lâu như vậy vẫn không sinh con được,

vẫn chỉ được xem là người xứ khác, vì thế bọn họ căn bản không muốn ghi tên của mẹ Phương vào gia phả, còn luôn là khuyên cha mẹ Phương ly hôn.

Đương nhiên cha Phương không đồng ý, mà như vậy lại càng làm người mẹ kế Lưu Thúy cao hứng vui vẻ, thậm chí bà ta còn đề nghị cha phương hãy mang theo mẹ phương mẫu rời khỏi chỗ này.

Đến nỗi cha ruột của ông cũng không thích đứa con không hợp nhau với thôn làng này, căn bản cũng không có giữ lại.

Đến cuối cùng hai người dốc sức hết sức làm ăn dựa vào sự nỗ lực và chăm chỉ, mở ra được một quán ăn vặt, thành công mua một căn nhà nhỏ ở nguyệt thị này.