Nhan Khê ra khỏi cục cảnh sát, mắt liếc nhìn di động, giờ đã là rạng sáng.
Tới khi ngồi trên xe cảnh sát trở về cậu mới có suy nghĩ tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Cuối cùng dựa vào ký ức của Nguyên chủ, cậu không mấy thuần thục lắm mà sử dụng các thao tác trên di động, nhưng không đợi tới được việc cậu gọi xe tới.
Thì đã có một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên ngừng ở trước mặt cậu.
Cửa xe tự động mở ra.
“Lên xe.”
Bên trong xe có chút ánh sáng ám vào, nhưng vẫn không thể che giấu được một người ưu việt có giá trị nhan sắc cao đang ngồi ở toa ghế sau, con người lễ độ ôn hòa lại mang theo một cổ khí thanh lãnh quý giá bất phàm.
Như là một công tử sinh ra trong gia đình gia giáo của cổ đại.
Nhan Khê lui về sau vài bước, sát biển quảng cáo dọc theo bên đường đi bất ngờ vì người trong xe chính là vai chính đại nhân, huống chi với giá trị nhan giá xuất sắc giống hệt miêu tả của tiểu thuyết, hoàn toàn không có cách nào nhận sai người được.
Tại sao vai chính đại nhân lại có thể ở đây?
Khi cậu ở cục cảnh sát căn bản không liên hệ với bất kể kẻ nào bao gồm vai chính cùng với người của Nhan gia!
Sở Hiểu thấy Nhan Khê chậm chạp không chịu lên xe, Anh ta nhìn ra được vẻ kháng cự che giấu một chút đề phòng của Nhan Khê.
Liền mở miệng giải thích, nói: “Chú Nhan nhận được tin tức liền nhờ tôi đến đón cậu quay về nhà chính, hiện tại cô Nhan vẫn còn đang ở nước ngoài trị liệu, bọn họ đều thực rất lo lắng cho cậu.”
“Tôi đã thành niên, có thể tự mình về nhà, hơn nữa tôi vẫn còn phải xử lý việc trong nhà của Phương Đức Khí.” Nhan Khê uyển chuyển nói lời cự tuyệt.
Sở Hiểu nhìn mắt Nhan Khê, ánh mắt hơi liễm, “Trước tiên lên xe đi đã, tôi đưa cậu trở về nhà, buổi tối đi một mình trên đường không an toàn.”
Ngữ khí ôn hoà của anh lọt vào tai cậu, giống như ánh trăng ôn nhuận ấm áp.
Nhưng dù ngữ khí có dễ nghe đến đâu cũng không thể làm cho tâm tình của Nhan Khê tốt hơn được, cậu nhớ tới vai chính trong sách có tính cách cố chấp, nghiêm túc và tin thần trách nhiệm cao.
Nếu cậu cứ cự tuyệt, nhất định vẫn sẽ truy cứu đến cùng, đến lúc đó ngược lại sẽ làm cho tình huống càng trở nên phức tạp.
Trong lòng cậu dâng lên ý niệm nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nên đành cam chịu bước lên trên xe Nhan Khê.
Ánh mắt cậu nhìn vai chính đại nhân, thấy anh ta vẫn còn đang vội, vì thế mặc nhiên không lên tiếng mà ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, không quấy rầy đến anh ta.
Sở Hiểu là được sự nhờ vả và giao phó của cha mẹ Nhan, mới chú ý đến Nhan Khê, không nghĩ tới vừa đặt bước chân đến Nguyệt thị liền nhận được tin tức của cấp dưới truyền đến, bởi vì bị anh ruột của cha nuôi Nhan Khê tìm cậu quậy phá đến mức phải báo án, còn bị mang đến cục cảnh sát.
Đối với người đệ đệ mới thành niên này, Sở Hiểu cũng không biết nên giao lưu thế nào mới tốt, nhưng khi thấy người thiếu niên an tĩnh mắt lại luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Sở Hiểu cũng liền không có tiếp tục mở miệng nói chuyện, thay vào đó anh ta tiếp tục vùi đầu vào xử lý đóng công vụ của công ty.
Không khí hàng ghế phía sau xem an tĩnh mà lại hài hòa, hai người đang ngồi phía sau tuy rằng không có giao lưu nói chuyện, nhưng lại có được một sự hoà hợp khiếm có, từng người đều khoẻ mạnh có những tâm tư riêng.
Khi nhìn thấy địa điểm quen thuộc, Nhan Khê cuối cùng cũng thả lỏng lại một chút, sau khi xuống xe cậu lễ phép nói với Sở Hiểu: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về nhà.”
“Những việc kế tiếp chúng tôi sẽ xử lý, không cần phải lo lắng, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sắc mặt Sở Hiểu nhu hòa, kiên nhẫn mà trấn an người thiếu niên thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt gầy yếu trước mắt anh ta.
Hoàn toàn không biết rằng, kỳ thật sắc mặt tái nhợt này sở dĩ có là bởi vì thời gian trước đó Nhan Khê đã dung hợp ký ức của nguyên chủ nên tiêu hao quá nhiều tinh thần mà thôi,
đã đến trước chính là chủ, nên chiếu cố thiếu niên thân thể suy nhược này.
Nhan Khê gãi gãi lỗ tai, lời nói của Sở Hiểu có chứa từ tính làm lỗ tai cậu có chút tê dại.
Không hổ là vai chính làm cả nam lẫn nữ mê đảo muôn vàn, còn bắt được các đại lão muôn màu muôn vẻ, hơn nữa còn là người liên tục nhận giải ảnh để bằng năng lực nghiệp vụ siêu cường đại!
Nhan Khê ho nhẹ một tiếng, che giấu đi cảm xúc nói: “Vâng, xin cảm ơn ạ.”
Tiếp theo Nhan Khê liền đi một mạch nhanh chóng rời xa ngọn nguồn của thị phi.
Thẳng đến khi Nhan Khê về đến nhà bật đèn sáng lên, Sở Hiểu mới bảo tài xế lái xe rời đi.
Trở lại phòng ngủ, Nhan Khê mang theo sự mỏi mệt mà cố rửa mặt cho xong, những sự tình phát sinh trong đêm nay thật sự là quá mức phong phú rồi.