Chương 4: Sâu Rượu Bị Tạm Giam

Ngồi ở phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, vẻ mặt Nhan Khê ngoan ngoãn mà thuật lại sự tình vừa trải qua tìm lại công đạo, trên mặt còn mang theo một chút dáng vẻ đáng thương và cùng khổ sở.

Sau khi cậu đem bảng ghi âm đưa ra, Nhan Khê còn không quên cho thêm một đao bổ xuống nói: “Chú cảnh sát con hoài nghi bác hai của con vẫn luôn đi vay tiền ở khắp nơi là vì trả nợ! Buổi tối con đã nhìn thấy một đống người ở trong nhà bác hai giằng co. Về phần tiền! Lúc trước ba mẹ con vốn là muốn lấy mười lăm vạn tới trả khoản vay mua nhà, không nghĩ tới lúc ấy bác hai nói muốn làm ăn, vì thế bác hai đã mượn tất cả số tiền đó đi rồi, kết quả sau khi ba mẹ còn xảy ra chuyện, bác hai liền không nhận khoản tiền đã mượn nhà con, thậm chí còn liên hợp với ông bà đem khoản tiền bồi thường của cha mẹ con lấy đi hết đi.”

“Được lắm, thật lớn gan mà các chú sẽ lập tức phái người đi điều tra ngay.”

Chú cảnh sát ngồi một bên sắc mặt nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ tất cả tình huống, một người còn lại khác lấy đoạn ghi âm của Nhan Khê copy làm chứng cứ.

Sau khi kết thúc buổi thẩm vấn một vị cảnh sát lớn tuổi đưa Nhan Khê tới cửa nhà, ngữ khí hòa ái hỏi: “Cháu bé có muốn mời luật sư không, con trai của chú chính là luật sư, chú bảo nó giúp cháu phần thưa kiện về vấn đề tiền nợ này.”

Nhan Khê đối với việc này có chút kinh ngạc, tươi cười xán lạn mang theo nét phấn chấn tinh thần của một cậu thiếu niên, “Cảm ơn chú ạ, cháu còn đang lo lắng không biết phải đi nơi nào tìm người hỗ trợ đây!”

“Ha ha ha, tốt rồi, vậy chú đem phương thức liên hệ của con trai chú cho con nè, các con tự mình liên hệ bàn bạc với nhau đi.”

Vị cảnh sác lớn tuổi này

Càng nhìn Nhan Khê càng thấy vừa lòng, “Chú tên là Tử Xe Liêm, con có thể gọi chú là chú Liêm đi, con trai của chú tên là Tử Xe Ôn, là luật sư nổi danh ở Nguyệt thị, từ khi ra nghề tới nay nó không thua một vụ kiện nào cả, nếu vụ việc của cháu mà nó không làm tốt, chú sẽ thế con dạy nó một trận!”

Nhan Khê cười nói: “Vậy cháu cảm ơn Chú Liêm nhiều ạ.”

“Ha ha ha, có thể giúp được cháu là tốt rồi,” Tử Xe Liêm vỗ vỗ bả vai Nhan Khê, “Nhóc con cố lên, gặp phải khó khăn và đau khổ thì chịu đựng một chút, liền coi mấy cái đó là đá kê chân của con đi, không cần sợ hãi việc phải đối mặt với bọn họ!”

Ở trong một phòng hỏi cung khác, Phương Đức Khí đang say rượu cuối cùng cũng bị cảnh sát doạ tỉnh cả rượu, không dám kêu gào dù chỉ một tiếng nhỏ, cả người hèn nhát kính cẩn mà nhận sai.

Nhưng mà chứng cứ đều có đầy đủ hết rồi, trực tiếp bị đưa vào phòng tạm giam.

“Phương Đức Khí, ông sau khi say rượu lại đi gây chuyện chứng cứ đều có đầy đủ, hãy ở nơi này của chúng tôi mà từ từ bình tĩnh lại đi, liên lạc về bảo người nhà đem cho ông chút đồ dùng sinh hoạt đi.”

Phương Đức Khí ủ rũ cụp đuôi mà nhận mệnh, trong lòng lại càng thêm ghi hận đối với Nhan Khê.

Vợ của Phương Đức Khí khi nhận được tin của ông ta, vội vàng buông công việc còn đang dang dở trong tay chạy tới cục cảnh sát, sau khi biết kết quả và sự tình đã trải qua thì chỉ yên lặng mà lau nước mắt.

Bất an đứng ở sảnh ngoài, có chút do dự, nhìn vị cảnh sát cùng bước ra với Nhan Khê, hổ thẹn mà cúi đầu, khi hai người đi ngang qua cô ta nhẹ giọng nói: “Thực sự rất xin lỗi.”

Nhan Khê dừng bước chân lại, nhìn người phụ nữ nhút nhát, bất đắc dĩ mà nói: “Người nên xin lỗi lại không xin lỗi, bác hai gái xin lỗi làm gì, bác hai đối với bác cũng không tốt, uống rượu xong còn đánh đập bác, bác hai gái nên vì bản thân và con mình mà suy xét một chút, thật sự có thể tiếp tục sống trong hoàn cảnh này đến cuối đời sao?”

Người phụ nữ cúi đầu, nắm lấy tay áo của mình, thẳng cho đến khi Nhan Khê đi ngang qua cô ta cũng không nói ra được một lời nào.

Nhan Khê cũng không hề khuyên, cùng liêm thúc cáo biệt sau, xoay người rời đi cục cảnh sát.

Cảnh sát thẩm vấn nhìn thấy Tử Xe Liêm đối với cậu rất để bụng, nên đã cùng cậu đùa giỡn nói, “Chú Liêm, chú đây là đang tìm đối tượng cho Ôn ca đúng không?”

Tử Xe Liêm chắp tay sau lưng, trừng mắt người đồng đội của mình rồi sau đó hừ cười một tiếng, cãi lại nói: “Ai bảo đứa trẻ này lớn lên lại đẹp như vậy, còn giống với mẫu hình lí tưởng của con trai tôi, hơn nữa liền không tính đến việc đó, thì kêu thằng con trai nhà tôi giúp một chút cũng tốt mà, cuộc sống của đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì.”

“Được rồi,” Tử Xe Liêm đổi sắc mặt một túc, thấp giọng nói với người cảnh sát bên cạnh ông: “Nên đi điều tra một chút về tình huống của Phương Đức Khí trong thôn bọn họ, tôi hoài nghi bọn họ lập địa bàn đánh cược.”

“Dạ!”