Nhan Khê ngáp một cái chờ lấy phần cơm, đột nhiên bên ngoài cửa hàng vang lên một trận la thét chói tai, theo sau còn có thêm cả tiếng khóc vang dội.
Là một đứa bé trai chạy khắp nơi rồi xảy ra va chạm, đυ.ng vào một cái đầu nữ sinh đang xem di động còn kéo theo rương hành lý cuối cùng té ngã.
“Aaaa! Oa oa…… Oa oa……!”
Tiếng khóc cùng với giọng nói bén nhọn cất lên, khiến cho người sống sờ sờ đều bị tiếng ồn làm ô nhiễm, người không khoẻ lập tức nhíu nhíu mày lên.
“Đi đường không dùng mắt hả! Cô không biết nhìn người đi đường sao! Không thấy được con trai tôi sao!!”
“Thực xin lỗi,” Cô gái tuổi trẻ xin lỗi, giải thích nói: “Nhưng là cô cũng nên xem lại con trai……”
Không chờ cô gái nói xong, một giọng nói thiếu kiên nhẫn khác lại đánh gãy lời nói của cô gái.
“Nó dù gì vẫn còn là một đứa bé, nó thích chơi thì cô nên nhường cho nó một xíu!”
Giọng nói cao vυ"t làm cho đường người không vội mà chậm lại bước chân, mà Nhan Khê cũng đã thấy được gương mặt của người phụ nữ già đang chỉ thẳng ngón tay mắng người khác và đứa bé đang ngồi dưới đất gào khóc.
Oan gia ngõ hẹp làm sao, người đó lại là Lưu Thúy, Nhan Khê nhìn xem tình hình xung quanh thấy đã có người đi kêu nhân viên an ninh, nên cậu đang định rời khỏi.
Liền nhìn thấy thằng nhóc đang quỳ rạp trên mặt đất lăn lộn la lối khóc lóc kia, dường như thấy bà của nó giống với tướng quân đắc thắng đang chỉ trích người khác, cũng không còn gào thét nữa, lăn long lóc một cái rồi đứng lên.
Dưới tình huống mọi người không hề có phòng bị, nhằm phía nữ sinh còn ở nghiêm túc lý luận với Lưu Thúy.
Nhan Khê tay mắt lanh lẹ, bước nhanh đến chỗ nữ sinh kéo cô ra.
Mà trong nháy mắt đứa bé này bởi vì quán tính lại lần nữa té ngã.
Nhìn đến tình huống này, Lưu Thúy vội vàng xông lên trước đem đứa nhỏ lên, mà đứa nhóc kia quả nhiên trong nháy mắt lại khóc lên, lần này bởi vì đập vỡ miệng, rốt cuộc nước mắt xôn xao bắt đầu thật sự chảy xuống dưới.
Lưu Thúy cũng hoảng sợ theo, sau đó lại càng là không chịu bỏ qua.
“Cậu đã làm gì! Không biết đây là đứa cháu trai kiều quý sao! Nếu làm thương đứa cháu đích tôn của tôi các người lấy cái gì mà bồi thường!”
Nhan Khê chân dài một mại, “Vậy bà làm bị thương đến vị tiểu tỷ tỷ này thì làm sao bây giờ?”
Lưu thúy la lối khóc lóc nói: “Cái gì mà làm sao bây giờ hả! Cháu của tôi còn nhỏ, các người không biết nhường cho nó một chút à!”
“Nhìn dáng người như vậy mà một chút đạo đức và tâm cũng không có!”
“Rốt cuộc thì chúng ta vẫn là con người, phải biết lễ nghĩa liêm sỉ,” Nhan Khê nhìn một già một trẻ giống như đang trong tư thế la lối khóc lóc, cười mà nói, “Như thế nào, bà cũng muốn bắt đầu la thét khóc lóc sao?”
Lưu thúy đang định khóc ra âm thanh lại bị câu nói làm nghẹn họng, “Cậu là một người đàn ông lại cùng hai bà cháu chúng tôi so đo cái gì, cũng không có một chút kính già yêu trẻ!”
Vì không có sự cổ động của người xem xung quanh, khí thế của Lưu Thúy hơi yếu lại.
Nhan Khê đình chỉ động tác muốn tiến lên của nữ sinh phía sau, “Chúng tôi nếu so với bà thì rất còn rất nhỏ, nhưng nếu so với cháu bà thì lại lớn, các người mới là không biết tôn trọng người lớn yêu quý trẻ nhỏ nha?”
Nhan Khê dáng người cao gầy, mang theo khẩu trang, ngữ khí lại như thế không lưu tình, rõ ràng không dễ chọc.