Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thư Ta Làm Người Tại Nơi Đó

Chương 16:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng không đợi cậu hạ đũa gắp đồ ăn, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.

Nhan Khê nhẹ sách một tiếng, không biết là ai sẽ tới cửa vào đúng thời điểm ăn cơm.

Mở cửa vừa thấy, là người bạn tốt duy nhất trong truyện gốc của Nhan Khê, Doãn Thuần Hành.

“Nhan Khê ~ tại sao cậu lại không nghe điện thoại của tớ?” Thiếu niên có ánh mắt đào hoa một thân thanh xuân xinh đẹp trang phẫn, thoạt nhìn phá lệ tương tự như ánh mặt trời bên ngoài, người này không giống với người mà cậu đã từng thích vẽ.

“Có phải cậu còn đang trách việc lúc trước tôi kêu Uông Nghiêm tới quán bar hay không, thật sự tôi cũng là vì chế tạo cơ hội cho các người thôi sao! Ai biết được bọn họ lại ồn ào như vậy, tôi không phải cố ý đâu mà~”

Doãn Thuần Hành hình như rất thường lấy việc làm nũng này ra, trước kia chỉ cần hắn ta làm nũng, Nhan Khê căn bản sẽ không còn tức giận nữa, rốt cuộc dù sao hắn cũng chính là bạn tốt duy nhất của Nhan Khê.

Nhan Khê câu lấy khóe miệng, đối với chiêu làm nũng của Doãn Thuần Hành hoàn toàn không dao động, “Phải không?”

“Thật sự sao, Nhan Khê như vậy cậu tha thứ tôi đi nha ~” Doãn Thuần Hành đã tập mãi thành thói quen muốn đẩy cửa đi vào.

Nhan Khê một phen ổn định cánh cửa không làm hắn ta tiến vào, “Đã đến giờ cơm, cậu cũng nên về nhà ăn cơm rồi.”

Lúc này Doãn Thuần Hành mới xác định vẻ mặt Nhan Khê đầy sự lãnh đạm cùng cự tuyệt, không dám tin tưởng mà nói: “Không thể nào! Không thể nào! Nhan Khê, cậu thật sự đang tức giận hả?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi đang tức giận.” Nhan Khê lãnh đạm trả lời Doãn Thuần Hành hồi phục lại khẩu khí, “Về sau chúng ta vẫn là nên bảo trì khoảng cách đi, có cậu làm bạn đúng thật là rất thảm.”

Nói xong, cậu mặc kệ sắc mặt của Doãn Thuần Hành trong nháy mắt trở nên rất khó coi, mà khép cửa lại.

Doãn Thuần Hành nhìn cánh cửa trước mặt đóng chặt lại, ánh mắt đông lạnh, nụ cười ngày thường sớm đã không còn nhìn thấy, nét mặt không rõ ràng ngày sau đó thời điểm rời đi hết thảy đều rất bình thường, tất cả tại bên trong kế hoạch.

Nhan Khê bước trở lại trước bàn ăn, cậu không muốn có người quấy rầy bản thân cậu hưởng thụ mỹ vị tâm tình sẽ tốt lên.

Cơm nước xong, cậu liền bắt đầu cầm lấy tablet tiếp tục vẽ Tiểu Li Hoa của cậu, đến nỗi những linh cảm mới lúc trước cậu đã ghi nhớ lại, được cậu tính toán sau khi vẽ xong chuyện xưa của Tiểu Li Hoa, sẽ lại động bút vẽ lên những linh cảm, ý tưởng đó.

Đến lúc đó có thể cùng với Tiền ca thương lượng một chút về cuộc sống nhẹ nhàng, sau khi đem hiệp ước huỷ bỏ cậu liền có thể đưa hoàn toàn tinh lực của mình để vào trong truyện tranh của cậu!

Mang theo cảnh tượng tương lai tốt đẹp, bút vẽ trong tay Nhan Khê căn bản không muốn dừng lại được.

Lại suy nghĩ đến lúc khi cậu tiến vào đoàn phim khẳng định sẽ không có thời gian rảnh để vẽ, vì vậy cậu càng không muốn dừng vẽ.

Chờ cho Nhan Khê vừa lòng mà đình bút vẽ lại, sắc trời đã gần sáng, duỗi thẳng vai, đem toàn bộ bản thảo đã vẽ trong tay phóng lên phía trên trang web, thiết lập tốt tất cả các chap truyện đó, lại tuyên bố thời gian ra truyện liền về phòng ngủ bù.

Cứ như vậy, Nhan Khê dưới tình huống một ngày ba bữa cơm đều được người khác lo lắng cho, cho nên hiệu suất làm việc rất cao nhanh chóng đã vẽ ra đại kết cục của tiểu miêu và lời tạm biệt với độc giả.

Sờ sờ bài viết chú mèo nhỏ tự do tự tại cất bước đi vào ánh mặt trời, Nhan Khê nở nụ cười xách lên hành lý đã thu thập tốt trước đó, đóng cửa lại.

Đây là thời điểm cậu tiến vào đoàn phim.

Nhan Khê đi đến địa chỉ mà cậu và Tiền ca đã hẹn, thời gian còn sớm, người vẫn còn chưa tới, cậu đơn giản đi tới cửa hàng một bên mua chút đồ ăn.

Nội tâm lại có chút tiếc nuối vì không ăn được bữa sáng mỹ vị của người nào đó sai người khác đem tới.

Bên kia Sở Hiểu cũng đã từ phía trợ lý biết được tin tức hôm nay Nhan Khê sẽ xuất phát tiến vào đoàn phim, buông văn kiện đã xử lý tốt trong tay xuống, “Tôi nhớ rõ là bên Tích Lan thị có người mời tôi đi tham gia hội đấu giá từ thiện?”

“Đúng vậy, lúc ấy ngài cảm thấy không có thời gian, nên đã từ chối khéo rồi ạ,” kim trợ lý đẩy đẩy mắt kính, dò hỏi: “Ngài cần tôi một lần nữa liên hệ ban tổ chức hay không?”

Trong đầu của Sở Hiểu hiện lên hình ảnh Nhan Khê gầy yếu sắc mặt tái nhợt, đứa con trai mà cô Sở và chú Nhan tâm tâm niệm niệm tìm rất lâu, “Ân, Anh giúp tôi sắp xếp ra thời gian hai ngày, tôi sẽ tự mình đến Tích Lan thị.”
« Chương TrướcChương Tiếp »