Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thư Ta Làm Người Tại Nơi Đó

Chương 13: Ba Bữa Cơm Sở Hiểu Tới Phụ Trách

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiền ca lải nhải mà dặn dò: “Nhớ rõ sửa sang mua sắm quần áo lại một chút, thời tiết ở địa điểm quay chụp biến hóa tương đối nhanh, nên đừng sinh bệnh.”

“Ân, em đã rõ” Nhan Khê cười đứng dậy.

Hai người nói lời tạm biệt rồi ai về nhà nấy.

Nhan Khê mang theo khẩu trang che khuất hơn phân nửa gương mặt đi từ từ ở trên đường quan sát cảnh sát chung quanh.

Những toà nhà cao tầng được xây san sát nhau, xe chạy nhanh như bay trong nháy mắt xẹt qua bên người, mọi người đi trên đường đều bận rộn với nhịp sống sinh hoạt cùng công việc. Giống y như đúc với thế giới cũ của cậu, trừ bỏ những chiếc huyền phù và những chiếc xe buýt không người lấy chạy trên đường ra, những thứ này từng là tưởng tượng về giai đoạn khoa học kỹ thuật của thế giới trước cậu từng sống hiện giờ đã xuất hiện chân thật trước mắt cậu.

Đây là một cái thế giới khác hoàn toàn chân thật.

Đang lúc Nhan Khê tiếp thu sự thật này, trong óc xuất hiện một trận đau nhói, những ký ức mới giống như vừa được hoá giải phong ấn lại một lần nữa thoáng hiện lên ở trong đầu cậu.

Thì ra cậu đã sớm đi vào thế giới này!

Nhan Khê chính là cậu, pháo hôi Nhan Khê trong sách cũng chính là cậu, bản thân cậu từng trải qua đủ loại sự việc mà bản thân không thể kháng cự được một nội lực dẫn đường, rốt cuộc hiện tại cậu đã quay trở lại làm chính mình, những suy nghĩ và cảm thấy đã từng bị cậu coi là quái dị cũng được giải thích.

Rõ ràng cậu không thích loại người như Uông Nghiêm, thế nhưng lại bị động tâm, thậm chí mù quáng tin vào lời nói của Doãn Thuần Hành, còn đem tên đó coi là tri kỷ tốt.

Không biết là nguyên nhân gì, thế giới này đã

tồn tại chân thật, lực lượng trói buộc của thế giới này đã bị chặt đứt.

lực lượng cưỡng chế lôi kéo của thế giới biến mất, mà cho pháo hôi Nhan Khê trong 24 năm qua cũng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.

Những thứ đó vốn dĩ mang theo ký ức ngăn cách, làm cho Nhan Khê có sự đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị đối xử như vậy, rất giống với câu nói sương mù xem hoa, hư ảo không chân thật.

Nhan Khê nhìn vào khoảng không xa xôi để bình tĩnh trở lại, muôn vàn suy nghĩ hiện lên.

Thế giới luôn chất chứa những điều huyền bí là làm người khác nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu, mà trong sự thần bí đó lại tràn ngập những điều kỳ tích.

Kiếp trước đến tột cùng là Trang Chu mộng điệp, hay vẫn là điệp mộng Trang Chu?

Những chuyện phức tạp gút mắt đã làm cho Nhan Khê không có cách nào chải vuốt rõ ràng, nhưng, hiện tại cậu ý thức được một đều rằng cậu chính xác là đang tồn tại ở thế giới này.

Nhan Khê ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, phía dưới bị những toà nhà cao tầng che lấp, vẫn tồn tại những cánh chim bay trong không trung, không một ai có thể che đậy!

Cậu phát hiện một manh mối!

Thân hình mảnh khảnh đĩnh bạt của thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn trời, mi mắt cong cong trong sáng dưới ánh mặt trời, chỗ màu hồng nhạt ở phía đuôi mắt mang đến một sự mê hoặc, nhìn thấu triệt để sự thanh thuần thoải mái đặt xuống tình cảm thuần túy, cũng càng thêm phần câu đoạt hồn phách của người khác.

Đối với người yêu thích quay chụp những sự vật tốt đẹp liền ngay lập tức ấn xuống màn chụp lưu lại khoảnh khắc ấy.

Ở không gian bao la, một người thiếu niên thần sắc tươi đẹp cùng với ánh mắt trời được lưu bên trong một bức ảnh.

Đang muốn tiến bước đến gần, nhưng mà Nhan Khê đã vội vàng bước chân muốn nhanh về nhà, bởi vì cậu muốn vẽ ra bộ chuyện tranh về kiếp sống trước của cậu.

Hiện trường chỉ dư lại một người qua đường mất đi tung tích của Nhan Khê.

Chạy một mạch về đến nhà, Nhan Khê liền ngồi trên mặt đất nhanh chóng mở vở ra bắt đầu ghi chép lại những cảm hứng sáng tác vừa rồi chợt lóe qua.

Chờ phục hồi tinh thần lại, Nhan Khê đã hoàn thành đại cương tân chuyện xưa của cậu.

Đang muốn đặt bút đem nhân vật chủ yếu vừa thiết kế thử vẽ ra xem thử, thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Nhan Khê vẫn còn đắm chìm trong thế giới sáng tạo của chính mình bổng có chút phát ngốc.

Thẳng đến khi ngẩng đầu nhìn thời gian, mới biết đã đến giờ cơm trưa!

Vội vàng đứng dậy, bên ngoài cửa đại khái là người mà Sở Hiểu sắp xếp đến để đưa cơm trưa cho cậu.

Ngày hôm qua Sở Hiểu đã đáp ứng yêu cầu của Nhan Khê sau đó cũng đưa ra cho cậu một yêu cầu, chính là cho đến ngày cậu vào đoàn phim quay chụp, ba bữa cơm của Nhan Khê đều sẽ do Sở Hiểu tới phụ trách.
« Chương TrướcChương Tiếp »