Chương 12: Tiền ca

Nhan Khê thu hồi di động, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hiểu.

“Khụ, Sở tiên sinh, ngài cũng nghe rồi đó, tôi cũng không có thời gian mà trở về thành Biển Xanh đâu.” Nhan Khê mang theo nụ cười thoả đáng lần nữa nó lời cự tuyệt: “Tôi cũng đã là người trưởng thành rồi, không cần người giám hộ, trở về Nhan gia liền như vậy mà bỏ đi?”

Sở Hiểu hiểu rõ ý tứ của Nhan Khê, nhưng vẫn là nghiêm túc nói: “Ở vùng ngoại ô tôi có một căn biệt thự, nơi đó có dì giúp việc chuyên môn hỗ trợ nấu cơm, có thể chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của cậu, dù cho hiện tại cậu không muốn tiếp xúc với chúng tôi, ít nhất cũng không cần cự tuyệt sự bù đắp của chúng tôi đi.”

Căn biệt thự đã từng là nhà của Sở Hiểu, cũng là do chú Nhan ra tay hỗ trợ bảo hộ một kiện di sản duy nhất của anh, ngày thường căn bản sẽ không có người dễ dàng đặt chân vào.

Nhan Khê biết Sở Hiểu ở Nguyệt thị có một căn biệt thự, cái căn biệt thự này thậm chí còn được xem như là một cái vùng cấm.

Sở Hiểu chưa từng cho phép những vị người theo đuổi anh ta đặt chân vào biệt thự, cũng rất ít khi cùng người khác nhắc tới địa phương này, hiện giờ lại đem sự tồn tại của nó cho Nhan Khê biết!

Nhan Khê ấn xuống nội tâm tò mò và sự kinh ngạc, hoàn toàn không chỗ nào động, “Thật sự không cần!”

Sở Hiểu lần này không bị thuyết phục, thái độ kiên quyết khó có được, “Hai ngày trước cậu bởi vì bị cảm nghiêm trọng phải vào bệnh viện, sức khỏe vừa mới tốt lên lại suất viện không bao lâu liền cùng người khác đi ra ngoài uống rượu! Chúng tôi không có biện pháp yên tâm để cậu sinh hoạt một mình, nếu cha mẹ nuôi của cậu vẫn còn, khẳng định cũng sẽ không yên tâm.”

Nhan Khê gãi gãi đầu, muốn cự tuyệt, lại bị ánh mắt quan tâm của Sở Hiểu nhìn đến không mở miệng được.

Nhìn ánh mắt xinh đẹp tràn đầy chờ mong và hi vọng.

Cuối cùng, Nhan Khê từ bỏ chống cự, “Được rồi, bất quá có thể chờ đến khi tôi quay chụp xong sẽ đến đó ở sao vậy?”

“Có thể!” Sở Hiểu khẽ cười, rất vừa lòng đối với kết quả.

Lần này vẫn như lần nọ, cậu tham gia đóng phim điện ảnh, lần đầu khi chiếu phỏng vấn người chủ trì nói cho cậu, cậu mới biết được các fan của cậu có nói (chỉ cần nhìn vào hai mắt của cậu, liền không thể cự tuyệt bất kì loại thỉnh cầu cậu đưa ra).

Lo liệu nhiều thử xem cũng không sai lệch ý tưởng, không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ lắm.

Nhan Khê mang theo cơ buồn ngủ đi vào tiệm trà sữa.

Trình độ khoa học kỹ thuật của nơi này so với thế giới của cậu còn muốn cao hơn, việc này cũng có ý nghĩa là phần mềm thao tác lại càng trở nên nhanh và tiện hơn, bởi vậy ngày hôm qua Nhan Khê trực tiếp thức suốt đêm đem cuộc đời trước khi ch·ết của cậu không sai biệt lắm cấu câu từ vẽ xong phần mở đầu của truyện tranh, sau đó cậu đã đăng tải phần giới thiệu ở trên trang web, dự định thử xem hiệu quả, hơn nữa cậu đã phát tin xin ký hợp đồng với trang web.

Bởi vậy, Nhan Khê chỉ có thể ngủ qua loa một giờ đồng hồ, đã bị người đại diện điện thoại kêu thức dậy, lúc này mới nhớ tới bản thân hiện tại vẫn là một người đã ký hợp đồng nghệ sĩ, vì kiếm tiền, chỉ có thể gian nan rời giường.

Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vốn đã có một chút phiến hồng đi kèm với ánh mắt đào hoa

Cành thêm mê hoặc người khác

Đi đến bên cạnh người đại diện đang ngồi ở một góc khuất trong quán mà uống trà sữa.

Nhẹ gõ nhẹ lên mặt bàn, Nhan Khê buồn cười nhìn người đại diện nháy mắt buông cái ly xuống ngồi nghiêm chỉnh bộ dáng.

“Tiền ca, tôi cũng không trộm không đoạt của ai, chỉ uống một ly trà sữa mà sau lại phải lén lút như vậy làm gì?”

Nhan Khê kéo ghế dựa ra ngồi xuống, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, giống như đây là cậu cậu đã sớm muốn nói, hiện giờ rốt cuộc có thể nói ra.

Nhan Khê xoa xoa thái dương, cảm thấy đây kết quả của việc bản thân thức suốt đêm qua.

Tiền Lai Lai quét mắt nhìn xung quanh, đây là một góc ngồi chuyên dụng bởi vì vị trí ngồi có một hàng cây xanh che kính, nên người bước vào sẽ không thấy rõ tình huống đã diễn ra ở vị trí này.

Sau khi xác nhận không có người nhìn thấy, Tiền Lai Lai mới nhỏ giọng cùng với Nhan Khê nói: “Còn tại vì chị dâu của cậu nói tôi kết quả kiểm tra sức khoẻ cho biết lượng đường trong máu của tôi hơn cao, không thể uống cái này sao!”

Nhan Khê nhướng mày, nhìn đến nhãn dán trên ly trà sữa của Tiền Lai Lai đang ở trước có mặt ghi chú trà sữa, vô đường, size trung lại còn bỏ thêm rất nhiều trân châu vô trà sữa, “Cho nên anh mới mua trà sữa không đường, nhưng bỏ thêm một đống trân châu hả? Đây là pháp tắc lừa gạt của thế kỷ mới sao?”

“Đúng nha, tôi mua size trung! hút vào cứ cảm thấy thiếu thiếu!”

Nhan Khê lắc lắc đầu, “Thao tác lừa mình dối người này cũng là lần đầu tiên cậu thấy.”

“Khụ, thời điểm anh tới tìm cậu mới có thể uống một ly như vậy!” Tiền Lai Lai hạnh phúc mà uống một ngụm, sau đó mới lấy hợp đồng từ trong ba lô ra, “Nhìn xem, đây là kịch bản tôi mới chọn cho cậu đấy, vương đạo diễn muốn tìm một thiếu niên vừa đủ đẹp, anh liền đem ảnh tạo hình cổ trang của bộ phim trước gửi cho vương đạo diễn xem, đạo diễn Vương rất vừa lòng với hình tượng của cậu.”

“Hơn nữa anh đã cố ý hỏi, nhân vật này cũng không cần kỹ thuật diễn xuất nhiều!” Tiền Lai Lai vừa nói, một bên mang kịch bản ra cho cậu xem.

Nhan Khê nhanh chóng xác nhận nội dung hợp đồng, kiểm tra thấy không có điểm nào không đúng liền ký tên vào, sau đó cầm lấy kịch bản vẫy vẫy, “Cảm ơn, vậy em đi về trước nha tiền ca.”