Đệ đệ Nhà mình vừa ngoan ngoãn lại rất gầy yếu đến như vậy, đám người kia thật đúng là khinh người quá đáng!
Cho rằng trong nhà Nhan Khê hiện không có người lớn liền có thể tùy ý khi dễ sao?!
Nhan Khê đối với lời nói của Sở Hiểu chút kinh ngạc, đây là thấy việc bất bình, muốn ra tay giúp cậu sao?
Không hổ là vai chính, người đẹp tâm lại thiện!
Người nguyện ý trợ giúp cậu, thật sự cậu chỉ mới thấy qua vài người.
“Cảm ơn, bất quá không cần, nếu bọn họ còn dám tới tìm tôi, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
Nhan Khê ngồi xếp bằng ở một bên sô pha, cự tuyệt ý tốt của Sở Hiểu, bưng mì gói trên tay, đang định ăn.
Sở Hiểu không khỏi nhăn lại mi, “Ăn sáng bằng cái này hả?”
“Đúng vậy.” Nhan Khê một chút cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, gật đầu sau cúi mặt xuống tiếp tục công việc.
Sau đó dùng công phu ăn liền mấy đũa mì, nhanh chóng giải quyết cái bụng đang kêu gào của cậu, ăn xong lại tiêu sái mà đem hộp giấy ném vào thùng rác, thoải mái dựa vào sô pha, tay lấy ra một cái gối ôm vào trong ngực.
Ăn uống no đủ, Nhan Khê cảm giác buồn ngủ lại lần nữa dâng lên, nhưng phải lấy lại tinh thần đến đối phó vai chính đang ngồi bên cạnh.
Sở Hiểu có hơi chút chần chờ, an tĩnh mà nhìn Nhan Khê ngáp một cái, đối với quyết định trong lòng lại là không hề do dự.
Một tiểu thiếu niên ngoan ngoãn làm cho Sở Hiểu khó mà không nhọc lòng đi, “Tôi sẽ chú ý gia đình của Phương Đức Khí, cho nên cậu hãy cùng tôi trở về thành biển xanh đi, cô Sở và chú Nhan rất muốn gặp cậu.”
Nhan Khê có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Sở Hiểu, liên tục uyển chuyển nói ra lời cự tuyệt: “Không được, không được, tôi lập tức còn phải đi làm!”
Cậu nhớ tới việc cuối tuần này cậu phải thay thế nguyên chủ đi tham gia đóng nhân vật bình hoa mà lần đầu tiên nguyên chủ ký hợp đồng, vấn đề lúc trước đau đầu hiện tại hoàn toàn biến thành may mắn!
Nhan Khê cảm thấy bản thân rất cơ trí, cậu không muốn đi theo vai chính trở về nhà tiếp xúc với cha mẹ ruột của nguyên chủ.
Thậm chí nếu không phải đích thân Sở Hiểu tới cửa, cậu căn bản là không muốn cùng nhân vật trong sách có bất cứ tiếp xúc gì.
Sở Hiểu cũng nhớ tới việc bản thân đệ đệ đã ký hợp đồng với một công ty, không khỏi nhíu mày,
Sản nghiệp kinh doanh chính của tập đoàn Diệu Thế là sản phẩm điện tử và trò chơi điện tử, mấy năm gần đây mới bắt đầu đặt chân đến ngành sản xuất vui chơi giải trí, hoàn toàn là dựa vào tiền mới làm cho công ty của bọn họ ở trong giới giải trí có một vị trí nhỏ.
Anh ta và tổng tài của Diệu Thế có gặp qua vài lần, người nọ xác thật là có thực lực, nhưng lại quá mức ngạo mạn, hơn nữa căn bản không coi trọng công ty của gia đình, dẫn tới việc tầng quản lý vẫn có tiềm tàng một ít quy tắc để hoành hành, tuy rằng đại đa số bộ phận đều là ngươi ta tình nguyện.
Cũng nhiều lần xuất phát từ lòng hảo tâm, Sở Hiểu đã từng nhắc nhở tổng tài của diệu thế, nhưng mà cũng không có bất cứ việc gì thay đổi, có thể rõ ràng công ty Diệu Thế này bất quá chỉ làm trò tiêu khiển cùng nếm thử vật phẩm thí nghiệm, bởi vậy Sở Hiểu cũng không xem trọng bộ mặt của công ty Diệu Thế.
“Hợp đồng cậu ký với công ty đó còn thời hạn bao lâu?”
Nhan Khê nhìn trời, nghĩ nghĩ, “Còn dư lại khoảng bốn năm.”
Người chủ vào năm gần tốt nghiệp bị người đại diện coi trọng, nên mới ký hợp đồng 5 năm.
Bởi vì lúc ấy cha mẹ nuôi qua đời, tinh thần của nguyên chủ suy sụp trầm trọng, chờ đến khi nhịn qua đau buồn, mới phát hiện tiền cho cậu ăn học và tiền sinh hoạt phí đều đã tiêu hao gần hết thừa lại không được bao nhiêu.Mà khoản tiền bồi thường của mẹ nuôi để lại
nguyên chủ cũng không muốn động, bởi vậy khi người đại diện tìm tới cửa, nguyên chủ xác định hắn ta không phải kẻ lừa đảo liền ký hợp đồng.
Rốt cuộc chỉ cần lớn lên vừa đủ đẹp, liền sẽ có đoàn phim nguyện ý nhận một cái bình hoa đến diễn đi, mà cậu chỉ cần tích cực phối hợp liền có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt phí và tiền đóng học phí.
Nguyên chủ và người đại diện hai bên hợp tác cũng xem như vui vẻ, cũng có rất nhiều người thích nguyên chủ vì có một gương mặt tinh xảo lại mang theo một chút u buồn.
Như vậy cậu liền trở thành một niên hạ.
Tuy rằng Nhan Khê chỉ là ở các loại đoàn phim làm một bình hoa, cũng vẫn có thể hấp dẫn một đám fans yêu thích, hơn nữa cũng có tiền để tiếp tục học tập và sinh hoạt.
Khó có được là, người đại diện của nguyên chủ còn rất đáng tin cậy, sau hỏi qua nguyên chủ không muốn tham gia tiệc rượu liền giảm bớt cơ hội cho nguyên chủ tới công ty.
Đương nhiên, những tình huống đó đều là do Nhan Khê lục lại trong trí mới biết được.
Mà những sự tình phát sinh kế tiếp ở trong sách ghi là bởi vì nguyên chủ không ngừng đi theo Sở Hiểu gây phiền toái cho vai chính, hoàn toàn không nghe lời của người đại diện khuyên bảo, dần dần bị người đại diện từ bỏ.
Về sau, lại phát hiện nguyên chủ chưa từng nói cho người đại diện biết liền trực tiếp ký xuống hợp đồng giá trên trời, mà việc này rõ ràng chính mình quản không được.
Cuối cùng người đại diện chỉ nhắc nhở nguyên chủ rằng kẻ tiểu nhân ở ngay bên sau lưng cậu, liền cùng nguyên chủ đường ai nấy đi.
Cậu đang trong mạch suy nghĩ, thì đột nhiên di động vang lên, Nhan Khê nhìn thông báo, vừa nhắc đã tìm đến.
“Nhan Khê, ngày mai đi đến chỗ cũ ký hợp đồng, tôi đem một tài nguyên diễn vai nam bốn nói rõ cho cậu!”
“Cảm ơn Tiền ca.”
“Được rồi, được rồi, tiểu tử nhà cậu lo mà làm cho tốt, cho tôi cũng ké được một xíu thanh thản ổn định mà kiếm tiền, tôi tắt máy đây.”
“Vâng.”
Một giọng nam đơn giản có chút thô quặng nói vài câu liền ngắt kết nối điện thoại.