Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thư Ta Làm Người Tại Nơi Đó

Chương 10: Phiền Toái

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Làm sao, các ngươi lúc trước không nhận cha của tôi, hiện tại muốn nhận sao? Nhưng làm sao đây trên sổ hộ khẩu không có tên của các người, hay là các người ngầm đi hỏi một chút?” Nhan Khê cười lạnh khi nhìn ánh mắt toát ra sự tham lam của mấy người này.

Mọi người bị Nhan Khê nói kích mà thẹn quá hoá giận.

“Thân là một sinh viên sao một chút cũng không biết tôn kính già yêu trẻ hả!”

“Đúng là càng học nhiều càng hư hỏng!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Nhan Khê đóng cửa lại, ánh mắt nhẹ đảo qua mấy người, “Hứ, ngượng ngùng tôi không thấy được người đâu cả.”

“A, đúng rồi, bác hai vẫn còn thiếu tiền của nhà chúng tôi không biết mấy người tính toán khi nào trả nha?” Nhan Khê mặt mang ý cười mà nhìn Lưu Thúy, mặc kệ sắc mặt càng ngày càng xanh của bà ta.

“Bà Lưu nhớ rõ phải đem tiền các người mượn trực tiếp trả vào tài khoản của tôi mới tốt nha, các người sẽ không quỵt nợ đi, bất quá cũng không có gì khó, rốt cuộc thì tôi đã nhờ mấy chú cảnh sát trợ giúp lập hồ sơ của việc này rồi nha.”

Tộc trưởng nhìn qua mấy người này, sắc mặt càng thêm xanh mét.

Không nghĩ sẽ tiếp tục mất mặt xấu hổ ở đây, hắn ta đã chú ý có người đang nhìn trộm ở cầu thang, “Về thôi!”

Mọi người sợ hãi mà nghe theo lời tộc trưởng phân phó, sau đó như ong vỡ tổ mà rời hiện trường.

Chỉ có vợ của Phương Đức Khí chờ sau những người khác đều rời đi, mới từ trong túi lấy ra một chồng tiền mặt.

“Đây là tiền mà bác hai đã tích góp, tiểu nhan con cầm trước số này đi.”

Người phụ nữ túng quẫn, quẫn bách mà đem số tiền lương tích góp của mình đem ra.

Nhan Khê đẩy lại vào tay bà.

“Chuyện này không có liên quan đến bác gái, lúc trước là Phương Đức Khí mượn, vậy nên để hắn trả.”

“Còn có, bác gái phải tự mình quản con trai mới tốt, đừng giao cho bà nội của nó quản, bác gái cũng thấy rồi hiện tại nó đã thành cái dạng gì.”

Hoàng Quyên nhìn ra sự kiên trì của Nhan Khê, cầm lại số tiền cười khổ gật đầu, “Bác sẽ làm, vậy không quấy rầy con nữa.”

Xoay người lại nhìn thấy đứa bé trai đang quấn lấy người của Lưu Thúy nháo nháo muốn được thưởng, đối với kiến nghị Nhan Khê cô chân chính bắt đầu tự hỏi bản thân.

Nhan Khê không phải là muốn tại đây nói nhiều lời, cậu chỉ hy vọng Hoàng Quyên có thể sớm ngày thoát ly khỏi khổ hải.

Bọn người đó đã đi sạch sẽ, Nhan Khê hít thở một hơi, cuối cùng cậu cũng được thanh tịnh.

Mắt cậu nhìn mấy người đang nghe trộm, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, biết bọn họ đại khái là phát hiện động tĩnh của nơi này cho nên muốn đi lên xem náo nhiệt, Nhan Khê cũng không có để ở trong lòng.

Làm lơ những người này, trở về phòng.

Cậu cúi đầu xuống kệ mì gói được đặt ở trong một góc nghiên cứu một phen, cuối cùng vẫn là chọn vị bò kho quen thuộc nhất.

sau đó Nhan Khê một bên tiếp tục xem di động lưu vào mấy quyển truyện tranh mới, một bên chờ nước sôi.

Nhưng mà bữa cơm sáng này đã định sẵn là ăn không an ổn, mới vừa rót nước sôi vào.

Tiếng chuông trên cửa lại vang lên.

Nhan Khê nhìn ra cửa, một người thanh niên thân như ngọc rất anh tuấn đang đứng tại đó, cậu có chút kinh ngạc, không rõ vì sao vai chính lại đến đây?

Sở Hiểu mang kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, xuất hiện ở cửa thấp giọng nói với Nhan Khê: “Buổi sáng tốt lành.”

Đôi mắt sau kính râm nhìn quét một vòng, xác định Nhan Khê vẫn an toàn mới thu hồi tầm mắt.

Khi nãy Sở Hiểu đến dưới lầu thì vừa lúc thấy được Lưu Thúy và Phương Hưng, một người là mẹ kế của cha nuôi Nhan Khê, một người là tộc trưởng Phương gia ở trong thôn.

Tin tức trong tư liệu điều tra đều biểu hiện hai người này không phải là hạn người dễ đối phó, hơn nữa mấy năm nay giao tình với gia đình Nhan Khê cũng không tốt cho lắm.

Vốn dĩ Sở Hiểu có chút lo lắng là Nhan Khê sẽ bị khi dễ, rốt cuộc lúc trước thấy Nhan Khê rất trầm mặc lại gầy yếu nên anh ta có chút lo cậu không đối phó được hai người.

“Buổi sáng tốt lành.” Nhan Khê nhìn đến người đang đứng cách đó không xa vẫn như cũ bồi hồi tầm mắt, nhẹ nhíu mi xuống, nói “Có gì vào nhà lại nói đi.”

Lãnh Sở Hiểu vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách những ánh mắt nhìn trộm kia.

“Mời ngồi,” Nhan Khê chỉ vào sô pha trong phòng khách.

Sau đó rót cho Sở Hiểu một chén nước, mới mở miệng hỏi: “Sở tiên sinh sao lại có thời gian rảnh đến đây?”

Sở Hiểu tháo kính râm xuống.

Giọng điện của Nhan Khê mang theo sự khách khí và xa cách nhìn không sót gì, nhưng mà ở trong mắt Sở Hiểu, chỉ cảm thấy đệ đệ của mình rất ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa: “Vừa rồi ở dưới lầu tôi thấy đám người Phương gia đến.”

“Ân,” Nhan Khê nhún vai cũng không tính toán vì mặt mũi mà giấu giếm những việc này, ngồi ở một bên không chút lưu tình nào phun tào nói những người đó không biết tự lượng sức mình muốn tìm việc vào người.

“Nhóm người bọn họ có già có trẻ muốn dựa vào số lượng mà đè tôi xuống, muốn tôi đi huỷ bỏ đơn kiện đối bọn họ, đem tiền nộp để bảo lãnh người ra ngoài.”

Sở Hiểu hơi nhíu mày, ánh mắt mang theo sắc bén, sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác chán ghét đối với đám người Lưu Thúy: “Tôi sẽ làm cho bọn họ từ đây về sau không dám đến cửa tìm cậu gây phiền toái nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »