Chương 9: Lần Đầu Gặp Rất Đẹp, Chỉ Là Có Chút Lạnh Lùng 2

Trên núi trồng rất nhiều cây như cây ăn quả, cũng có cây giống như hoa, Mạnh Vãn Đào cũng không nhận nhiều, chỉ nhìn thoáng qua.

Tuy nói núi nhỏ không cao lắm, nhưng Mạnh Vãn Đào bò vẫn có chút vất vả, nàng đi một chút lại dừng một chút, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng còn phải vịn cây bên cạnh thở một cái.

Chờ nàng thở hồng hộc leo lêи đỉиɦ, giương mắt liền thấy được một cái hồ nhỏ gợn sóng lăn tăn.

Mắt Mạnh Vãn Đào sáng lên, có chút kinh ngạc mà hô một tiếng.

Nơi này, vậy mà lại có một cái hồ nhỏ?

Nàng đoán hẳn hồ nước tích trữ để tưới tiêu, thế nhưng bởi vì vài ngày trước mưa liên tục mấy ngày, nên lượng nước tích trữ liền nhiều hơn một chút, nhìn giống như một cái hồ nhỏ.

Gió từ mặt hồ đi ra, nhấc lên tầng tầng gợn sóng, lại nhìn về phía xa chính là dãy núi liên miên, làm cho lòng người đều mở rộng theo.

Nàng đang muốn đi xuống dốc, đến bên bờ nước nhìn xem, vừa cúi đầu liền thấy trong rừng bên bờ nước có một người đứng.

Mạnh Vãn Đào không nghĩ tới nơi này lại có người, bất ngờ mà trượt chân, ngã ngồi xuống đất, nếu không phải nhanh tay lẹ mắt mà bắt được nhánh cây bên cạnh, suýt chút đã lăn xuống rồi.

Sau khi ngồi vững vàng, Mạnh Vãn Đào lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua.

Người nọ mặc một bộ trường sam màu xanh da trời, tuổi tác không lớn, bộ dạng cực kỳ đẹp mắt, tiên tư ngọc mạo, chỉ là sắc mặt rất trắng, nhìn cũng đơn bạc, cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan.



Gió thu rung rinh lay động vạt áo cùng dây buộc tóc của hắn, phản chiếu ánh nước xanh biếc sau lưng, trông như là một bức họa, cực kỳ thanh nhã.

Chỉ là nhìn qua thì sẽ cảm thấy tính tình có chút lạnh lùng.

Rõ ràng tuổi không lớn, nhưng lại rất có khí thế, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn nàng, khiến cho nàng có chút lạnh lẽo.

Thấy hắn không nói cũng không nhúc nhích, chỉ đánh giá mình như vậy, Mạnh Vãn Đào cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nhìn xung quanh, cũng không thấy người thứ ba, lại càng kỳ quái.

Nàng là vì giải sầu, mới cố ý đi xa như vậy, thiếu niên này là vì sao?

Sau một lúc lâu, nàng giơ tay lên vạch một vòng trước mặt, cẩn thận hỏi: "Nơi này… là của ngươi?"

Chẳng lẽ mình đã ra khỏi thôn trang, nơi này là địa bàn của hắn, nàng không biết tình huống tự tiện xông vào, chọc cho hắn mất hứng?

Thiếu niên kia rốt cục cũng có phản ứng, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Thật đúng là…

Mạnh Vãn Đào lễ phép xin lỗi: "Xin lỗi, lúc ta tới không chú ý, xin lỗi đã làm phiền ngươi rồi."

Nói xong nàng đứng dậy: "Ngươi tiếp tục đi, ta sẽ không quấy rầy nữa."

Dứt lời, nàng liền xoay người, theo đường cũ mà trở về.



Thiếu niên này cũng thật kỳ quái, nàng cũng không cố ý, sao vẫn nhìn chằm chằm nàng như vậy.

Nhưng ngẫm lại, đang vui vẻ ngắm cảnh, lại bị một người đột nhiên xông vào quấy nhiễu hứng thú, quả thật khiến cho người ta khó chịu.

Nhưng hồ nước nhỏ kia thật sự rất đẹp, nàng còn chưa kịp thưởng thức.

Mà tính tình của thiếu niên kia có vẻ cũng không thích người khác quấy rầy, nàng chắc là không có cơ hội trở lại rồi.

Đi được một đoạn, Mạnh Vãn Đào vẫn tiếc nuối quay đầu lại nhìn vài lần, tầm mắt bị sườn núi ngăn cản, cái gì cũng không thấy, đành phải lưu luyến rời đi.

Chờ nàng đi xa, một tùy tùng không biết ở nơi nào lặng lẽ xuất hiện ở phía sau nam tử kia.

"Chủ tử, đã đi rồi, có cần xử lý không?"

Nam tử còn nhìn chằm chằm nơi Mạnh Vãn Đào vừa mới biến mất, con ngươi lạnh lùng đạm mạc chớp chớp, một lát sau, mới thu hồi tầm mắt, rơi xuống tầng tầng gợn sóng trên mặt nước.

Một cái hồ nước bình thường mà cũng kinh ngạc?

Chưa từng thấy qua nước à?

Hay là bị ngốc?