Chương 34: Nữa Bầu Trời Đêm Bất Ngờ Ngập Ánh Lửa 6

Mạnh Vãn Đào vội vàng ngồi dậy liều mạng đẩy Tiểu Từ còn đang ngủ say.

"Dậy đi, dậy đi!"

Hôm nay Tiểu Từ thật sự là mệt muốn chết, đang nằm mơ gặm móng heo, nghe được tiếng la của tiểu thư, mơ mơ màng màng mở mắt.

"Cháy rồi, mau tỉnh lại đi!"

Tiểu Từ còn chưa tỉnh táo, trực tiếp bị dọa ngã lăn trên mặt đất, sau đó ùng ục bò dậy theo bản năng đỡ Mạnh Vãn Đào.

Thế lửa khẩn cấp, không kịp nhiều lời, lúc này Mạnh Vãn Đào xách chăn trên giường lên, trùm lên mình và Tiểu Từ

Trong lòng nàng rất hoảng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói với Tiểu Từ đang run rẩy: "Chúng ta dùng chăn bông chắn lửa, ta đếm một hai ba thì cùng nhau lao ra ngoài."

Tiểu Từ hoàn toàn không có chủ ý, chỉ không ngừng gật đầu.

Mạnh Vãn Đào sợ Tiểu Từ sẽ bị dọa đến thất thần chạy không nổi, lại cố ý dặn dò một phen: "Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đợi lát nữa xông ra ngoài, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng chỉ cần cúi đầu xuống, không được dừng lại, cũng không được phép quay đầu lại!"

Tiểu Từ cực kỳ sợ hãi, gật đầu thật mạnh: "Vâng, vâng!"

Mạnh Vãn Đào nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước cửa, nắm chặt chăn trên đỉnh đầu: "Một, hai, ba - - xông lên!"

Dứt lời, hai người liền kiên trì lao về phía cửa.

Thế lửa lớn, tuy rằng đội chăn, nhưng hơi nóng thiêu đốt vẫn xông về phía hai người.



Đau quá.

Bởi vì còn đang ngủ, hai người đều đi chân trần, dưới chân cũng bị bỏng rất đau.

Nhưng hai người đều cắn răng, ai cũng không kêu đau, cũng không dám ở lại lâu hơn mà lao ra khỏi biển lửa.

Mặc dù vọt ra, nhưng thế lửa quá lớn, lưỡi lửa vẫn làm cho hai người bị bỏng mấy chỗ.

Vì Tiểu Từ chạy chậm hơn nên ống quần của nàng ấy cũng bị bén lửa.

Mạnh Vãn Đào phản ứng cực nhanh, vừa lao ra nàng liền dùng sức quăng chăn bông ra ngoài, dập tắt một chút lửa trên người trước, nhìn thấy ống quần của Tiểu Từ bị cháy, trực tiếp nhào tới, ôm nàng ấy lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng cũng dập tắt được lửa.

Sau khi dập tắt lửa trên người, nàng lại xông lên cầm cái chổi quét rác cách đó không xa,, dập tắt lửa trên chăn bông.

Sau khi dập tắt lửa trên chăn bông, Mạnh Vãn Đào lúc này mới tỉnh táo lại, trực tiếp ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn căn phòng đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong biển lửa trước mặt đến xuất thần.

Tiểu Từ đến cùng cũng chỉ có mười tuổi, nàng thật sự rất sợ hãi, lúc tiểu thư ôm nàng lăn lộn trên mặt đất, nàng hoàn toàn ngu ngốc, thậm chí còn nhìn tiểu thư một mình chữa cháy chăn bông, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Ngơ ngác ngồi một lúc lâu, cuối cùng trong gió lạnh rùng mình một cái, hoàn toàn phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi biết chuyện gì xảy ra, nước mắt nàng ấy lập tức rơi xuống, vì tay chân còn yếu nên không thể đứng dậy nên dùng cả tay và chân bò về phía Mạnh Vãn Đào.

"Tiểu thư, tiểu thư..."



Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng hô hào đặc biệt rõ ràng.

Mạnh Vãn Đào đã lấy lại tinh thần, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Từ, nàng giơ tay ôm nàng ấy vào lòng, tay còn lại quấn chiếc chăn bông có nhiều lỗ thủng lên người hai người.

Các nàng đã ở trong căn phòng nhỏ rách nát này mười mấy năm, cũng không xảy ra chuyện gì, ngày thường các nàng cũng không có đốt lửa, nhiều lắm là sắc thuốc, đun chút nước uống, tối hôm qua nàng rõ ràng là nhìn thấy Tiểu Từ dùng nước dập tắt lửa trong bếp lò, làm sao có thể cháy lên, còn cháy lớn như vậy?

Nếu nàng phản ứng chậm một chút thì bây giờ hai người họ có thể đã táng thân trong biển lửa.

Bình thường vẫn ổn.

Ngày lão phu nhân vừa đến thì lập tức xảy ra hỏa hoạn, nàng khó mà không hoài nghi.

Ánh lửa chiếu sáng một mảng lớn trên bầu trời đêm, cũng chiếu sáng hai người chủ tớ quấn chăn bông gắt gao dựa sát vào nhau.

Tiểu Từ còn đang sợ hãi, không khỏi nghẹn ngào nức nở.

Mạnh Vãn Đào nhíu chặt mi tâm, cắn chặt miệng.

Gϊếŧ người diệt khẩu?

Hủy thi diệt tích!

Đáng tiếc, nàng không chết.

Bên phía đại viện, Chu ma ma vẫn luôn chờ tin tức bên Mạnh Vãn Đào, nghe được Mạnh Vãn Đào thế mà lại trốn ra, vẻ mặt xưa nay ổn trọng, nhất thời hiện lên một chút hoảng loạn.