Chương 32: Nữa Bầu Trời Đêm Bất Ngờ Ngập Ánh Lửa 4

Bánh bao nhân thịt có kích thước không lớn nên hai người chỉ cắn vài miếng là xong, tuy chưa no nhưng ít nhất cũng thỏa mãn được cơn thèm.

Mạnh Vãn Đào chỉ vào đồ ăn trên bàn: "Đổ hết rồi, đổ đi…"

Mạnh Vãn Đào nhìn chung quanh, không thấy chỗ nào có thể đổ, cuối cùng chỉ xuống giường: "Đổ xuống gầm giường đi."

Tiểu Từ: "......"

Cố nén nước miếng, sau khi đổ hết thức ăn xuống gầm giường, Mạnh Vãn Đào bảo Tiểu Từ đặt đĩa thức ăn vào trong hộp đựng đồ ăn.

"Có phải đưa về không?" Tiểu Từ xách hộp thức ăn, hỏi.

Mạnh Vãn Đào suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ để ở cửa ra vào đi, nếu có người đến lấy thì cứ mang đi. Nếu không có ai đến lấy thì sáng sớm ngày mai sẽ đưa qua."

Các nàng cách sân phía trước một khoảng xa, lại không có đèn l*иg chiếu sáng, tối lửa tắt đèn, không nói đến, ngã dập đầu cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là mấy cái chén và mấy cái đĩa, nàng còn không tin, lúc này, còn có người có thể vì việc này mà tìm nàng gây phiền toái.

Tiểu Từ hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của tiểu thư, nàng lại kiểm tra bát đĩa một lần nữa, xác định đều đã được bỏ vào, sau đó mới mang theo hộp thức ăn đi ra cửa.

Còn chưa đi tới cửa, trong đêm tối yên tĩnh đã truyền đến tiếng bước chân sột soạt, nghe còn không giống một người, Tiểu Từ lập tức quay đầu lại nhìn Mạnh Vãn Đào.

Mạnh Vãn Đào rất bình tĩnh, không đợi nàng ra hiệu cho Tiểu Từ, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói: "Tam tiểu thư ăn cơm tối xong chưa, ta đến thu dọn bát đũa."



Mạnh Vãn Đào gật đầu với Tiểu Từ.

Tiểu Từ đột nhiên có chút khẩn trương, nàng nói với bên ngoài: "Ăn, ăn xong rồi, vào, vào đi."

Vẫn là nha hoàn đưa cơm kia.

Nha hoàn liếc nhìn vào phòng, ánh mắt cố ý dừng lại trên mặt Mạnh Vãn Đào một lúc, sau đó lập tức quay đi, nhìn thấy thuốc đang sắc ở cửa, nàng không nói gì mà nhận hộp thức ăn từ tay Tiểu Từ, nói một câu đêm lạnh sương dày rồi đi luôn.

"Quá giả."

Nha hoàn kia vừa đi, Mạnh Vãn Đào lập tức ghét bỏ mím môi.

Nếu phải diễn, cũng không diễn đàng hoàng một chút.

Nếu thật sự muốn quan tâm nàng, ngoài cửa rõ ràng đang sắc thuốc, không nên hỏi một câu sao?

Nhìn thấy nhưng lại giả bộ không thấy, thật không biết các nàng không tận tâm với chủ nhân hay là không đem nàng để ở trong mắt.

Uống thuốc, đêm càng khuya.



Hôm nay thần kinh căng thẳng cả ngày, lại uống thuốc, Mạnh Vãn Đào rất mệt mỏi, canh giờ này cũng không có nhiều chuyện xảy ra, nghĩ rằng phải đợi đến ngày mai, Mạnh Vãn Đào bảo Tiểu Từ tắt đèn đi ngủ, ngày mai còn một trận chiến khó khăn, phải dưỡng đủ tinh thần mới được.

Tiểu Từ hôm nay chạy một chuyến vào thành nên cũng mệt mỏi, sau khi tắt đèn, kéo chăn đệm của mình đang muốn trải dưới đất trước giường, chợt nghe tiểu thư nói: "Lên giường ngủ đi, bây giờ trời trở lạnh, ngủ dưới đất cũng lạnh."

Tiểu Từ được quan tâm mà lo sợ, mất tự nhiên nói: "Không, không cần, ta ngủ quen rồi, không có gì đáng ngại."

Mạnh Vãn Đào tránh vào bên trong: "Lên đây, trời lạnh, ngủ một mình quá lạnh."

Lúc này mới có mấy tháng, sao lại lạnh như vậy?

Nàng chỉ là phản ứng chậm thôi, cũng không ngốc, đương nhiên nghe ra được tiểu thư là cố ý nói như vậy.

Tiểu Từ có chút cảm động, đứng ở bên giường một lát, cuối cùng ở trong tiếng thúc giục của tiểu thư bò lên giường.

Giường mặc dù không lớn, nhưng dáng người của Mạnh Vãn Đào và Tiểu Từ đều nhỏ gầy, ngủ chung một cái giường, cũng không chật chội.

Mạnh Vãn Đào sờ sờ khoảng trống giữa hai người, nói với Tiểu Từ đang ngồi sát mép giường: "Di chuyển vào trong, em ngủ xa như vậy, ta cũng không ấm được."

Tiểu Từ đành phải di chuyển vào trong.

Sau khi di chuyển hai lần, hai người rốt cuộc cũng nằm sát vào nhau, lúc này Mạnh Vãn Đào mới vỗ nhẹ vào nàng qua tấm chăn mỏng: "Ngủ đi."