Chương 30: Nữa Bầu Trời Đêm Bất Ngờ Ngập Ánh Lửa 2

Mạnh Vãn Đào nhìn Tiểu Từ cẩn thận che chở đèn dầu, đúng là ánh lửa to như hạt đậu.

Tiểu Từ ngồi xổm bên chân Mạnh Vãn Đào, một lát sau, nàng nói: "Tiểu thư, nếu không thì sáng mai ta sẽ lén ra ngoài đi tìm Lan di?"

Nàng có hơi bất an.

Sợ tiểu thư chịu thiệt.

Mạnh Vãn Đào không biết lão phu nhân có hậu chiêu gì hay không, nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, nàng nói: "Chờ xem, không vội."

Nói cho cùng, chẳng qua là Lan di có chút giao tình với nương của nguyên thân, không có liên quan trực tiếp đến nàng, nếu không phải quá bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn động đến nàng ấy.

Đặc biệt là Vân Lan và Tống Thanh Sơn, khó khăn lắm bọn họ mới thoát khỏi một ít ảnh hưởng của Ỷ Lan Uyển sau ngần ấy năm, cuộc sống mới yên ổn hơn chút, nàng làm như vậy sẽ lại kéo hai người liên lụy vào chuyện bẩn thỉu trong phủ Bá tước, tất nhiên sẽ phải khui chuyện năm đó ra trước mặt mọi người, cái này thật sự không phải là chuyện tốt đối với hai người bọn họ.

Nếu lại liên lụy bọn họ thì Mạnh Vãn Đào sẽ rất áy náy, hiện tại chỉ mượn danh tiếng của bọn họ để nhiễu loạn tâm tư lão phu nhân một chút, đã coi là tốt lắm rồi.

Nghe tiểu thư nói như vậy, Tiểu Từ cũng không tiếp tục đề nghị.

Tối nay không trăng không sao, bên ngoài trời rất tối, không thể nhìn thấy dãy núi dài ở xa xa, Mạnh Vãn Đào nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, đoán rằng muộn như vậy thì chắc chắn lão phu nhân sẽ không trở về thành, vậy không biết sáng sớm ngày mai nàng ta sẽ tính toán như thế nào, ít nhiều cũng phải có chút dấu hiệu, nàng sẽ chờ xem tình hình sáng mai rồi tính tiếp.

Đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, theo sau là một giọng nói xa lạ: "Tam tiểu thư."



Mạnh Vãn Đào và Tiểu Từ liếc mắt nhìn nhau, sau đó, Mạnh Vãn Đào ra hiệu cho Tiểu Từ lên tiếng.

Tiểu Từ được sai khiến, cũng không đi ra ngoài, chỉ hỏi vọng ra bên ngoài: "Là ai?"

"Ta là người bên cạnh lão phu nhân." Người nọ ở bên ngoài trả lời: "Hôm nay trời đã tối, người trong thôn trang quên không đưa cơm tối cho tam tiểu thư, Chu ma ma nói ta đưa tới cho tam tiểu thư."

Mạnh Vãn Đào cảm thấy có chút kỳ lạ, nàng gật đầu với Tiểu Từ.

Tiểu Từ vội đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy ngươi vào đi."

Đi vào là một nha hoàn xa lạ, nhưng nhìn quần áo trên người nàng ta, đúng là có quy chế của một nha hoàn.

Tiểu Từ nhận lấy hộp thức ăn từ trong tay nàng ta, nghĩ, người khác đã tự mình đưa tới, dù sao cũng phải cảm ơn một câu nên đã hành lễ với nàng ta: "Không biết nên gọi tỷ tỷ là gì, Tiểu Từ thay tam tiểu thư cảm ơn tỷ tỷ."

Nha hoàn kia cũng không nói tên mình, nói: "Ta chỉ làm theo phân phó, không cần cảm ơn, nếu đã đưa đến rồi thì ta xin về trước báo cáo, tam tiểu thư nhớ ăn lúc còn nóng."

Dứt lời, nàng ta liền xoay người rời đi.

Thái độ này quái dị không thể diễn tả được.



Nói lịch sự thì không lịch sự, nói không lịch sự, nhưng trong lời nói có cực kỳ khách sáo.

Hai tay Tiểu Từ xách hộp thức ăn nặng trịch đi vào, vui vẻ nói: "Nặng quá, xem ra bữa cơm tối nay rất phong phú, tiểu thư không bị đói bụng nữa."

Nói rồi nàng đặt hộp thức ăn lên bàn và mở ra.

Đúng là rất phong phú.

Khoảnh khắc hộp thức ăn mở ra, mùi thơm tràn ngập trong căn phòng làm Tiểu Từ không nhịn được mà nuốt xuống nước miếng.

Nàng vui vẻ báo tin vui với Mạnh Vãn Đào: "Tiểu thư! Có ngỗng quay! Còn có canh gà!"

Mạnh Vãn Đào không vui chút nào.

Nàng nói với Tiểu Từ: "Những thứ này không thể ăn."

Đồ sứ nhỏ đang bưng thức ăn ra ngoài sửng sốt.

Mạnh Vãn Đào lại nói: "Đem đồ ăn ra đây, bày trước đi.

Tiểu Từ đang bưng thức ăn ra ngoài thì sửng sốt.