Chương 25: Ngả Bài, Nàng Cược Đúng Rồi 5

Vẻ mặt Tiểu Từ mờ mịt.

Nước?

Có phải là nước trắng mà họ thường uống hay không?

Lão phu nhân có thể uống thứ này sao?

Thấy tiểu thư cũng không đổi giọng, Tiểu Từ đành phải mang theo một đầu nghi vấn, đi qua rót nước.

Lúc Tiểu Từ đang rót nước, Mạnh Vãn Đào lại nói: "Nơi này của tôn nữ thực sự rất đơn sơ, cũng không có đệm mền mời lão phu nhân ngồi, nếu không..."

Nàng nói xong nghiêng người, vỗ xuống giường bên cạnh: "Mời lão phu nhân ngồi trên giường để tổ tôn chúng ta cũng có thể hưởng thụ niềm vui gia đình!"

Ai mà không biết ghê tởm, từ trước đến nay trình độ móc mỉa của nàng luôn là mãn cấp!

Vốn nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Vãn Đào có tới bảy tám phần giống Phượng Tiêu, lão phu nhân cũng đã tức giận cuồn cuộn, lại nghe nàng nói từng tiếng tôn nữ, còn niềm vui gia đình gì đấy, thiếu chút nữa tức tới hộc máu.

Quả nhiên là cái thứ không công khai được, tuy chưa từng ôm hy vọng gì với nàng, nhưng lớn lên như vậy, một chút dáng vẻ tiểu thư khuê các cũng không có, lại còn thiếu tôn trọng, thật sự làm cho bà chán ghét đến cùng cực.

"Không cần." Lão phu nhân lạnh lùng mở miệng.

Nha hoàn chờ bên ngoài lập tức mang ghế mềm đi vào, Chu ma ma nhanh chóng đỡ lão phu nhân ngồi xuống cạnh bình phong.

"Nói đi." lão phu nhân cũng không muốn nán lại chỗ này lâu, đi thẳng vào vấn đề nói: "Có chuyện gì mà nhất định phải gặp ta cho bằng được?"

Mạnh Vãn Đào cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Ta muốn tài sản riêng của phụ thân ta, còn có di vật nương ta để lại cho ta lúc qua đời, không giới hạn trong y phục trang sức, còn có cửa hàng trang trại trên danh nghĩa nương ta."



Tốt xấu gì năm đó Phượng Tiêu cũng là diễm quan quần phương, lại được Mạnh Tư Nhưỡng chuộc thân, trong tay dĩ nhiên không có khả năng không có tài sản bên người.

Ngược lại, nàng không chỉ có mà còn có không ít, những thứ này đều là Lan di trộm nói cho nàng biết.

Nếu như nương nàng không bán lấy tiền mặt và tài sản thì hẳn là sẽ có hai mảnh ruộng tốt, một cửa hàng tơ lụa, còn có một cửa hàng son phấn.

Về phần tiền mặt có bao nhiêu, Lan di cũng không rõ ràng lắm, nàng cũng không đề cập tới.

Nàng cảm thấy tiền mặt trong tay nương nàng cũng sẽ không ít, nhưng đây là chuyện không dễ xác định, hơn nữa nàng đi theo tới biên quan, bên kia cằn cỗi gian khổ, mấy năm đó, phỏng chừng cũng tốn kém không nhiều lắm.

Cách xa như vậy, nương nàng lại chưa từng nghĩ tới cả đời đều ở lại biên quan, hơn nữa nàng ở kinh thành cũng không có thân thích, quan hệ tốt nhất đáng tin cậy nhất chính là Lan di, nếu thật sự muốn bán tài sản lấy tiền mặt, nàng đang ở biên quan xa xôi, chuyện bên này, tất nhiên cần Lan di giúp đỡ lo liệu, Lan di không qua tay việc này, vậy những tài sản này tất nhiên không được bán lấy tiền mặt.

Không ai ở biên quan dám nuốt di vật của những người trung liệt mà bệ hạ hạ chỉ khen thưởng.

Những thứ này, cũng chỉ có thể rơi vào trong tay Mạnh phủ.

Có ở trong tay lão phu nhân không, nàng không biết, nhưng lão phu nhân nhất định biết rõ.

Thấy sắc mặt lão phu nhân khẽ đổi, Mạnh Vãn Đào yên yâm, nàng quả nhiên biết.

"Đừng nói ngươi chỉ là một nữ tử." Lão thái thái càng chán ghét đứa cháu gái này chỉ vì một ít tiền mà làm ầm ĩ như vậy, sắc mặt nàng càng lạnh lùng: "Có là nam tử đi chăng nữa nhưng không lập gia đình thì cũng không có đạo lí yêu cầu tài sản trong nhà."

Mạnh Vãn Đào mím môi, vẻ mặt mờ mịt: "Cái ta muốn chính là tài sản riêng nương ta để lại cho ta, sao lại coi là tài sản trong nhà rồi?"

Lão phu nhân: "..."