Trong những năm qua, đều luôn an phận thủ thường, cho dù chịu tủi thân gì cũng đều bởi vì nhát gan sợ phiền phức mà nhẫn nhịn. Hôm nay không chỉ đột nhiên kiên cường như vậy, còn nói ra những lời gai góc?
Người dưới tất nhiên là không dám lừa gạt nàng, một tam tiểu thư không có tiền đồ đáng nói như vậy, quý phủ cũng không ai vì nàng mà lừa gạt nàng.
Hôm nay, thái độ cùng lời nói, việc làm như vậy hiển nhiên không phù hợp với những gì thuộc hạ báo cáo.
Đã không phải cấp dưới lừa gạt, vậy thì tất nhiên là tam tiểu thư cố ý ngụy trang.
Trong lúc suy nghĩ, Chu ma ma liền hừ mạnh một tiếng. Trách không được năm đó lão phu nhân không muốn nhận nàng. Có nhiều thứ quả thật là trời sinh. Lão phu nhân băn khoăn không sai, tam tiểu thư này, từ trong ra ngoài thật đúng là giống y như mẫu thân nàng.
Tuổi còn nhỏ, tâm tư đã sâu như vậy. Biết ngụy trang thì thôi, còn coi thường người khác. Lớn lên chút nữa cũng không phải là một tai họa khác sao?
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Chu ma ma càng trầm xuống.
Nàng nói: "Tam tiểu thư lớn như vậy, cũng nên biết chút quy củ, biết cái gì nên nói cái gì không nên."
Mạnh Vãn Đào cũng không tức giận, ngược lại, ý cười càng sâu. Nàng như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Chu ma ma nói đúng. Nhưng quý phủ cũng chưa từng có người tới dạy ta quy củ. Ta thật sự không biết quy củ trong miệng Chu ma ma là cái dạng gì?"
Chu ma ma "…"
Mắt thấy hai người nàng lại muốn mượn cơ hội quở trách nàng, Mạnh Vãn Đào cũng lười nghe các nàng nói nhảm khiến người ta chán ghét, nói thẳng "Hai vị ma ma cũng thấy được. Ta quả thật bị bệnh, không cách nào thỉnh an lão phu nhân. Mời hai người các ngươi đón lão phu nhân vào đi."
Sắc mặt Chu ma ma càng khó coi.
"Từ xưa tới nay nào có đạo lý như vậy," Chu ma ma nói, "Vẫn là tam tiểu thư đi mời đi."
Nói xong, nàng nghiêng người nhường đường, ý nói Mạnh Vãn Đào ra ngoài thỉnh an.
Mạnh Vãn Đào đưa tay sờ sờ chuỗi ngọc trên cổ, "Chu ma ma hẳn là nhận ra cái này?"
Nhìn thấy chuỗi ngọc kia, Chu ma ma ngẩn ra.
"Đây chính là hoàng đế ban tặng." Mạnh Vãn Đào cười nói: "Ta đeo thứ này để thỉnh an lão phu nhân, phải chăng không được thích hợp lắm nhỉ? Nếu truyền ra ngoài, đây sẽ bị liệt vào tội danh đại bất kính coi rẻ thiên uy."
Sắc mặt Chu mụ mụ có chút khó coi.
"Kính xin hai vị ma ma nói với lão phu nhân một tiếng." Mạnh Vãn Đào tiếp tục nói: "Ta thực sự bệnh không dậy nổi."
Bên ngoài, lão phu nhân sớm đã nghe thấy toàn bộ đoạn đối thoại của các nàng, vốn đã tức giận không nhẹ, lại nghe nàng không có quy củ lại chẳng ra thể thống gì như vậy, còn lợi dụng Huệ Đế quá cố, suýt nữa tức đến nổ tung.
Bà đẩy tiểu nha hoàn đỡ mình ra, nhấc chân đi vào trong phòng: "Ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi bệnh thành dáng vẻ gì rồi!"
Thấy lão phu nhân nổi giận đùng đùng đi vào, Chu ma ma và Lưu ma ma đều khẩn trương vô cùng, một người bước lên phía trước đỡ bà.
Lão phu nhân năm nay 51 tuổi, tuy nói thời trẻ bởi vì chuyện của tam nhi tử mà sinh bệnh mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn sống an nhàn sung sướиɠ, nhìn vẫn trẻ trung khỏe mạnh như cũ.
Trong trí nhớ của Mạnh Vãn Đào, dù có lão phu nhân nhưng lại chưa bao giờ thấy mặt lão phu nhân bao giờ, lúc nhìn lão phu nhân toàn thân cao quý trước mặt, Mạnh Vãn Đào chỉ cảm thấy mỉa mai.
Chỉ xét về mặt tinh thần, có nói nàng là lão phu nhân, lão phu nhân là nàng thì đều sẽ có người tin đấy.
Đây chính là đầu sỏ hại mình xuyên tới, Mạnh Vãn Đào nhìn chằm chằm lão phu nhân đánh giá một hồi lâu, mới mỉm cười nhìn sơ qua căn phòng, nói: "Lão phu nhân khó có dịp đến thăm một chuyến, bên phía tôn nữa thật sự không có gì để chiêu đãi, Tiểu Từ, rót chén nước cho lão phu nhân đi nào."