Chương 23: Ngả Bài, Nàng Cược Đúng Rồi 3

Sau giờ ngọ nàng đi tìm Lưu ma ma. Lưu ma ma rất thanh nhàn, bận rộn chỗ nào?

Nếu không phải có vòng tay của tiểu thư, hiện tại cũng không có thuốc uống.

Lúc này bà tử làm trò trước mặt lão phu nhân, lại tìm lý do thoái thác, tâm cũng thật xấu xa!

Tình cảnh Mạnh Vãn Đào như thế nào, lão phu nhân không biết chi tiết nhưng vẫn biết đại khái.

Nhưng vậy thì sao? Bây giờ có phòng ở như vậy, lại có ăn có mặc, ở trước mặt người khác có thân phận tam tiểu thư phủ Bá tước tôn quý. Theo bà ta đó đã là thiên đại ban ân cho Mạnh Vãn Đào.

Còn muốn hưởng thụ tôn quý của phủ cùng đám tôn nhi của bà?

Mơ đi!

Thấy sắc mặt lão phu nhân không có gì thay đổi, hiển nhiên căn bản không thèm để ý, trong lòng Lưu ma ma đã nắm chắc.

Nàng vội vàng thiếp vàng lên mặt mình, "Lão nô phải quan tâm từ trên xuống dưới thôn trang. Tam tiểu thư lại bất mãn, lão nô cũng không có cách nào phân thân. Thật sự là phụ sự phân phó của lão phu nhân."

Chu ma ma đi theo lão phu nhân từ nhỏ, thấy sắc mặt của lão phu nhân không vui, chủ động nói, "Lão nô vào xem thử. Nếu tam tiểu thư có thể đi lai, lão nô liền mời tam tiểu thư ra."

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Lưu ma ma một cái. Lưu ma ma lập tức hiểu ý. Hai người cùng nhau đi vào trong phòng, quyết định chủ ý, chỉ cần Mạnh Vãn Đào còn một hơi thở, dù nâng cũng phải nâng nàng ra.

Ai ngờ, hai người vừa vào phòng, liền nhìn thấy Mạnh Vãn Đào đang dựa vào đầu giường cười tủm tỉm nhìn các nàng.

Chu ma ma nhất thời ngẩn ra.



Nàng là người được yêu thích nhất bên cạnh lão phu nhân, thân phận tôn quý. Mười mấy năm nay, số lần gặp Mạnh Vãn Đào có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần trước gặp nàng vẫn là ba năm trước. Chợt nhìn thấy Mạnh Vãn Đào như vậy, trong chốc lát vô cùng sửng sốt.

Đều nói nữ mười tám đại biến, nữ hài trước mắt tuy rằng khí sắc không tốt lắm nhưng tư sắc tuổi còn nhỏ đã hiện ra, thật sự là cực kỳ giống mẫu thân nàng.

Nhất là bộ dáng khi cười, độ cong khóe miệng giống nhau như đúc.

Nàng đi theo lão phu nhân nhiều năm như vậy, trải qua phong ba năm đó, Phượng Tiêu chính là dựa vào khuôn mặt như vậy, mê hoặc Tam thiếu gia bọn họ, còn hại tam thiếu gia còn trẻ đã mất mạng.

Lão phu nhân năm đó thiếu chút nữa đã đi theo tam thiếu gia.

Tam thiếu gia là nàng nhìn lớn lên, tình cảm tự nhiên khá sâu đậm. Hiện tại nhìn thấy khuôn mặt này, nàng nhất thời có chút không khống chế được tâm tình của mình.

Vốn Lưu ma ma cảm thấy có lão phu nhân làm chỗ dựa, lại có Chu ma ma ở đây, tất nhiên có thể tiêu diệt uy phong của tam tiểu thư. Nhưng đối diện với tam tiểu thư cười như vậy, mụ liền không tự giác nhớ tới cái đầu bị đè dập đầu kia, đầu gối cùng trán vẫn còn đang mơ hồ đau. Lúc tới đây, Lưu ma ma đã quyết tâm đòi lại mặt mũi, đột nhiên cũng có chút khiếp sợ. Mụ theo bản năng tránh khỏi tầm mắt Mạnh Vãn Đào.

Thấy hai người đều chỉ nhìn chằm chằm nàng, không nói lười nào, cũng không nhúc nhích. Mạnh Vãn Đào cảm thấy rất là mới lạ, nàng nói "Hai vị ma ma nếu đã tiến vào, cũng không nói lời nào, là đang chờ ta thi lễ với hai vị sao?"

Một câu nói này khiến sắc mặt hai người đều thay đổi.

Lưu ma ma vừa sợ vừa giật mình, không cho mụ thể diện thì thôi, ngay cả Chu ma ma tam tiểu tiểu thư cũng không nể mặt. Dù là đại gia, nhị gia trong phủ, nhìn thấy Chu ma ma cũng phải lấy lễ đối đãi.

Chu ma ma nghĩ nhiều hơn Lưu ma ma.

Mặc dù nàng không gặp tam tiểu thư này, nhưng lúc nào cũng thay lão phu nhân trông chừng, chuyện của nàng luôn có người đúng giờ đến báo cáo.