Chương 20: Ấn Đầu Nàng Ta Xuống Đất Lập Uy 7

Nhìn nàng như vậy, Tiểu Từ cười nói: "Không đắng đâu, tiểu thư mau uống khi còn nóng.”

Mạnh Vãn Đào thiếu chút nữa bị lời này của cô làm cho bật cười.

“Không đắng? Dỗ trẻ con sao?”

Nhưng thuốc vẫn phải uống, không uống bệnh làm sao khỏi được?

Nàng bưng chén thuốc qua, nhéo mũi, một hơi uống xuống.

Đắng quá.

Mạnh Vãn Đào khổ sở muốn khóc.

Tiểu Từ vội đưa nước sạch cho nàng súc miệng.

Uống một ngụm, lại uống nửa chén nước, Mạnh Vãn Đào cuối cùng mới sống lại.

Thấy nàng bình tĩnh lại, lúc này Tiểu Từ mới đi thu dọn chén thuốc cùng bình thuốc.

Chờ nàng ấy thu dọn xong trở về, liền thấy tiểu thư đang vuốt ve hoa ngọc trên cổ mà thất thần.

Cái này chuỗi ngọc, nàng ấy cũng biết, là tiên tiên hoàng ban thưởng. Chẳng qua tiểu thư vẫn luôn rất chân quý luôn khóa ở trong hộp, bản thân chưa từng thấy qua mấy lần.

Hôm nay không phải sinh nhật cũng không phải lễ mừng năm mới, sao tiểu thư lại lấy nó ra? Vẫn đeo à?

Tiểu Từ tò mò nhìn chằm chằm trên cổ nàng Anh Lạc một hồi lâu, lúc này mới tự đáy lòng nói: "Cái chuỗi ngọc này cũng thật đẹp mắt!"

Mạnh Vãn Đào hoàn hồn.



Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ta cũng không có gặp Lan di, cũng không có nói rõ mọi chuyện với Lan di, vạn nhất..."

Mạnh Vãn Đào ra hiệu im lặng với nàng: "Chuyện này không quan trọng, ngươi chỉ cần không nói lời nào là được.”

Tiểu Từ không hiểu lắm.

Nàng không nói lời nào làm sao giúp tiểu thư?

Chờ lão phu nhân đến, trận thế khẳng định còn khó khăn hơn thế này, hơn nữa......

"Ngộ nhỡ…" Tiểu Từ lo lắng nói: "Ngộ nhỡ lão phu nhân để người ta thẩm vấn ta thì sao?"

“Ăn ngay nói thật là được," Mạnh Vãn Đào cười cười: "Yên tâm đi, sẽ không có ai thẩm vấn ngươi đâu.”

Tiểu Từ cùng Tống Thanh Sơn rốt cuộc nói cái gì không quan trọng, quan trọng là, nàng gặp Tống Thanh Sơn.

Gặp Tống Thanh Sơn cũng giống với gặp Vân Lan, vậy là đủ rồi.

Nghe tiểu thư nói như vậy, Tiểu Từ thoáng an tâm một chút.

Không biết vì sao, hôm nay tiểu thư nói cái gì, nàng đều cảm thấy đặc biệt an tâm.

Bên này, sau khi Lưu ma ma đi ra khỏi phòng Mạnh Vãn Đào, càng nghĩ càng không thích hợp, nàng cũng không dám trì hoãn, chuẩn bị xe ngựa, liền tự mình hồi phủ.

Tuy rằng sẽ bị lão phu nhân trách phạt, nhưng việc này nàng thật sự không tự xử lý được, tốt nhất là không xảy ra chuyện gì lớn, nàng là thật chịu không nổi.

Đường về thành nói dài cũng không dài, Lưu mama rất nhanh đã gặp được lão phu nhân.

Để tránh bị trách phạt, nàng thêm mắm dặm muối, bôi không ít thuốc mắt cho Mạnh Vãn Đào, đem tính nghiêm trọng của sự việc cũng khoa trương không ít.



Hôm nay lão phu nhân tới Thuận Tề Hầu phủ dùng trà vừa trở về, tâm tình cực kỳ tốt.

Nguyên nhân là phu nhân Thuận Tề Hầu tiết lộ, Đại Lý Tự Thiếu Khanh phu nhân chọn trúng đại tôn tử của bà, muốn cùng nhà bọn họ kết thân.

Đại tiểu thư nhà Đại Lý Tự Thiếu Khanh có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tướng mạo tài tình, nàng ta rất hài lòng. Nhà ngoại tổ lại là Tần gia thanh quý. Tần gia từng xuất ra thái phó, con cháu giữ nhiều chức vị quan trọng trong triều. Có thể nói đây là cháu dâu tương đối nổi bật mà phụ nhân chọn.

Đang vui vẻ, liền nghe được tin tức khiến người ta tức giận như vậy, nhất là khi nghe Lưu ma ma nói, hôm nay Mạnh Vãn Đào nhất định phải gặp nàng ta, bằng không sẽ khiến cho phủ Bá tước mất sạch danh dự. Nàng ta tức giận tới mức trực tiếp ném chén trà trong tay đi.

Mạnh Vãn Đào ở thôn trang cũng không biết người ngã ngựa đổ như thế nào, chỉ kiên nhẫn chờ.

Tiểu Từ không biết tiểu thư lấy đâu ra tự tin, đừng nói là lấy bộ dáng này đi gặp lão phu nhân. Từ khi nàng đi theo tiểu thư, đã không thấy tiểu thư gặp mặt qua lão phu nhân, làm sao tiểu thư có thể khẳng định lão phu nhân sẽ đến?

"Cho dù hôm nay không đến," Mạnh Vãn Đào chậm rãi nói, "Ba ngày sau nàng cũng phải đến."

Tiểu Từ, "…?"

Không đợi nàng hỏi tại sao, bên ngoài liền truyền đến một trận ồn ào, theo sau đó là một tiếng nói một tiếng:

"Lão phu nhân đến!"

"Lão phu nhân đến!"

….

Tiểu Từ trợn tròn mắt nhìn về phía cửa, lắp ba lắp bắp nói, "Tiểu, tiểu thư. Lão phu nhân thật, thật sự đến…"

Mạnh Văn Đào mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tới rất nhanh.