Chương 17: Ấn Đầu Nàng Ta Xuống Đất Lập Uy 4

Nhưng chỉ vui vẻ một lát nàng liền bắt đầu lo lắng.

Hôm nay vào thành, nàng chỉ gặp Tống thúc, cũng không gặp được Lan di.

Hơn nữa, những việc nàng nói với Tống thúc, cũng không phải chuyện đi Đại Lý Tự cáo trạng.

Tiểu thư nói như vậy, nếu như bị Lưu ma ma vạch trần, có thể sẽ gặp rắc rối lớn.

Nghĩ như vậy, nàng len lén liếc Lưu ma ma một cái.

Sắc mặt Lưu ma ma vô cùng khó coi.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy Lưu ma ma lúc này giống như đang sợ hãi cái gì đó.

Lan di trong miệng Mạnh Vãn Đào, tên thật là Vân Lan, là tỷ muội tốt của Phượng Tiêu mẫu thân của Mạnh Vãn Đào năm đó ở Ỷ Lan Uyển.

Vân Lan lúc ấy là hoa khôi Ỷ Lan Uyển, ngoại trừ dung mạo cùng tài nghệ, thủ đoạn cũng rất cao minh, Phượng Tiêu đi theo Mạnh Tư Nhưỡng đến biên quan không tới hai năm, Vân Lan liền dùng hết tất cả tiền tiết kiệm để chuộc thân cho mình, sau đó gả cho chủ quán hoành thánh Tống Thanh Sơn.



Lúc ấy bao nhiêu người đều tiếc hận cho Vân Lan, đương nhiên đa số đều cảm thấy Vân Lan đã quen với cuộc sống xa hoa trụy lạc, tất nhiên không quen với những ngày sống kham khổ đi theo một người bán hàng rong, bọn họ đều chờ đến ngày Vân Lan nhục nhã mà quay trở về, giá trị con người không thể nói ra bằng lời nói. Lại không nghĩ tới, Vân Lan thật sự thay thường phục, an phận đi theo Tống Thanh Sơn bán hoành thánh.

Lúc Mạnh Vãn Đào vừa được Mạnh gia đón về kinh thành, Vân Lan còn đi thăm vài lần, chỉ là chưa lần nào gặp người, thậm chí ngay cả cửa phủ cũng không cho vào.

Vân Lan cũng hiểu được, phủ Thừa Dự Bá là một gia tộc cao quý như vậy, đương nhiên là không muốn liên quan gì đến người có xuất thân như nàng, cho dù bị hạ nhân chế nhạo, nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì sợ mình thường xuyên xuất hiện cũng không phải chuyện tốt đối với tiểu Mạnh Vãn Đào, sau đó nàng cũng chỉ nhờ người tặng đồ, cũng không xuất hiện nữa.

Thẳng đến khi phủ Thừa Dự Bá thông báo tam tiểu thư trong phủ bẩm sinh đã khuyết tật muốn đưa đi đến thôn trang thượng ngoại ô kinh thành để tĩnh dưỡng, Vân Lan mới lo lắng đến mức nàng tới cửa nhỏ Mạnh phủ đợi suốt đêm, người gác cổng cũng không cho nàng đi vào, vẫn là Tống Thanh Sơn an ủi nàng, sau này nàng đến thôn trang thượng, nội quy sẽ không nghiêm khắc như ở phủ Thừa Dự Bá, có lẽ có thể tới thăm, Vân Lan lúc này mới rời khỏi cửa Mạnh phủ.

Mạnh lão phu nhân thập phần ghét bỏ xuất thân của Phượng Tiêu, cũng rất không thích nữ nhi mà Phượng Tiêu sinh ra, nếu không phải thánh thượng hạ chỉ, bà ta thậm chí cũng không muốn nhận tôn nữ này, sau khi miễn cưỡng thừa nhận, chỉ có thể đưa nàng đi thật xa, cố gắng phủi sạch quan hệ giữa Mạnh gia và Phượng Tiêu. Vân Lan tới cũng bị chặn cửa suốt đêm, lại chọc lão phu nhân còn chưa nguôi giận, cũng bởi vậy, sau khi đưa Mạnh Vãn Đào đến biệt trang, nàng hạ lệnh cho Lưu ma ma, bất luận là kẻ nào đều không cho phép gặp Mạnh Vãn Đào.

Khi đó Mạnh Vãn Đào còn nhỏ, cho dù là dọn đến thôn trang ở ngoại ô kinh thành, tuy rằng quy củ không nghiêm ngặt như khi còn ở phủ, nhưng Vân Lan cũng chưa từng nhìn thấy mặt nàng.

Việc này, Tiểu Mạnh Vãn Đào còn đang còn ngu ngơ đương nhiên là không biết những chuyện này, kể cả đồ Vân Lan nhờ người đưa vào, Tiểu Mạnh Vãn Đào cũng chưa từng nhận được.

Những thứ có giá trị đều đã bị hạ nhân trong phủ lấy đi chia, không đáng giá liền trực tiếp ném đi.

Thẳng đến khi Tiểu Mạnh Vãn Đào lớn lên đến năm tuổi, Xuân nhi lớn hơn nàng hai tuổi người được trong phủ an bài tới chăm sóc nàng lén chạy ra khỏi thôn trang vô tình gặp phải Vân Lan đang đi đưa y phục cùng điểm tâm cho nàng, nàng rốt cuộc mới biết được, mình không phải không có ai yêu thương, mình còn có Lan di.