Căn cứ theo thống kê, án kiện xâm hại Omega một năm không ít, nhưng kẻ phạm tội phần lớn không phải Alpha, mà là Beta, trong đó Beta nam tính chiếm nhiều nhất.
Beta không có lưu lại dấu vết đánh dấu trên người Omega, cũng không có tin tức tố sót lại, Omega cũng không thể dễ dàng mang thai vì Beta, chứng cứ ít, lại khó thu thập, càng khiến bọn họ phạm tội nhiều hơn.
Mỗi năm hội đồng quốc gia đều sẽ tăng thêm hình phạt cho loại tội phạm này, nhưng có mấy người vẫn nhịn không được mà phạm tội.
Tần Mộ bị tên lưu manh đánh thuốc, vào một đêm không trăng không sao.
Nàng bị tiêm thuốc, kéo vào một cái hẻm nhỏ, nàng muốn chạy trốn kêu cứu, lại bị hắn nắm tóc kéo trở về, dây buộc tóc nàng bị rơi ra, vứt bỏ trên mặt đất.
Tần Mộ không bị tinh thần phân liệt, nhưng Tần Triều thực sự là hóa thân muốn báo thù của nàng, là nội tâm thực sự của nàng, trong lúc thực hiện kế hoạch, Tần Mộ dùng lưu manh để mở màn.
Nàng tiêm thuốc vào người hắn, loại thuốc này giống như thuốc gây tê, trong mấy tiếng sẽ tiêu tán trong máu không để lại dấu vết, khiến người khác không thể tra được thành phần.
Trước khi siết chết lưu manh, Tần Mộ khoái trí thưởng thức dáng vẻ của hắn, nhìn hắn như chó vẫy đuôi lấy lòng mình, nhìn hắn xám hối tội lỗi của bản thân, nhìn hắn bị tra tấn lặp đi lặp lại đến chết.
Lê Sơ đứng yên trước gương, đắm chìm trong thống khổ oán hận, Tần Triều đã tồn tại trong ảo tưởng của nàng từ lâu, trong một đêm chịu khổ kia, Tần Triều liền hiện thân.
Nếu trên thế giới này thực sự có Tần Triều, nàng ta nhất định là.... nhất định là bộ dạng thế này.
Ảnh chiếu trong gương hiện ra một thiếu nữ mặt mày trắng nhợt như tờ giấy, trên mặt tràn đầy ác khí, đôi mắt đen nhánh lại tăm tối, khóe môi cứng đơ nhếch lên, khiến người ta nhìn vào lạnh cả sống lưng.
Đèn điện bỗng nhiên lóe sáng một cái, Lê Sơ hoàn hồn, bị hình ảnh của bản thân trong gương làm hoảng sợ.
Nàng vỗ vỗ gò má mình, để chính mình thoát vai.
Đang giữa hè trong phòng điều hòa, Lê Sơ rót một ly nước ấm, để bản thân lạnh lẽo của mình ấm áp lại, nàng ngồi trên sô pha, tầm mắt tiếp tục theo dõi những chữ viết màu đen kia.
Hộ sĩ và Tần Mộ, nhìn bên ngoài có vẻ không có xung đột, mặc cho có điều tra thế nào, cũng sẽ cảm thấy chỉ là bèo nước gặp nhau.
Nhưng chân tướng thực sự, đương nhiên không đơn giản chỉ là như vậy.
Theo điều tra sâu, lúc pháp y giải phẫu phát hiện hộ sĩ đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, căn cứ kết quả kiểm tra, cô ta và lưu manh có quan hệ thân thuộc, dựa theo tuổi mà nói, cô ta hẳn là chị gái của tên lưu manh.
Vậy có nghĩa là nhưng manh mối cô ta nói về tên lưu manh cũng là nói dối, nhưng chân tướng rốt cuộc như thế nào, người chết cũng không có cách nào mở miệng được.
Cha nuôi Lý Duệ, là viện trưởng của một Viện thẩm mỹ tư nhân, mà tờ giấy trong nhà hộ sĩ kia lại liên quan đến nhân vật cha nuôi của Lý Duệ này, bắt đầu bị kéo ra trước mặt mọi người.
Hộ sĩ thực ra mới là quân cờ đầu tiên của Tần Mộ, cô ta với cha nuôi của Lý Duệ không thoát khỏi được kế hoạch của Tần Mộ, chỉ là xảy ra chút biến cố, khiến Tần Mộ oán hận thay đổi kế hoạch giữa chừng.
Thuốc Tần Mộ dùng trên người lưu manh thực ra là lấy từ chỗ hộ sĩ, hộ sĩ phẩu thuật chỉnh dung là vì muốn bỏ đi gia đình, thoát ly hết tất cả quá khứ, nhưng không nghĩ đến cô ta vẫn bị lưu manh phát hiện, vì không muốn dây dưa mất đi hết tất cả sự nghiệp hiện tại, cô ta mới thỏa hiệp.
Tần Mộ báo thù không bao giờ là làm một mình, bảy năm cũng đủ để nàng bồi dưỡng, bố trí rất nhiều quân cờ phía sau, gϊếŧ bỏ hộ sĩ, Tần Mộ cũng không định tự mình động thủ.
Tần Mộ cùng mẹ đã từng giúp đỡ một thiếu niên bị phạm tội trộm cướp, thiếu niên kia vì cái gọi là nghĩa khí huynh đệ mà tham gia cướp bóc với người khác, sau đó bị đưa vào đồn cảnh sát, người thân duy nhất của hắn là bà ngoại cũng qua đời, mẹ con Tần Mộ giúp hắn chăm sóc bà ngoại một đoạn đường cuối, sau khi lo liệu hậu sự xong, đợi đón thiếu niên ra tỳ, cũng quan tâm chăm sóc hắn rất nhiều.
Vì phần tình nghĩa này, hắn nguyện ý báo đáp các nàng. Sau khi mẹ Tần Mộ bệnh chết một năm sau, Tần Mộ nói hắn giám sát bên người hộ sĩ, sau ba năm giằng co, chờ đợi thời cơ chín mùi, gϊếŧ cô ta.
Ở buổi tối hộ sĩ chết, Tần Mộ ở nhà cười thâm trầm nhìn hiện trường trực tiếp, sau ngày đó, tiếp tục xuất hiện trước cửa cảnh sát, mê mang yếu ớt khẩn cầu cảnh sát tìm kiếm chị gái mất tích của nàng.
Đầu ngón tay Lê Sơ khoanh tròn mấy chữ trong kịch bản, phảng phất giống như chạm đến linh hồn của bộ phim này.
Tần Mộ là một hồ nước đen, Lê Sơ muốn trở thành nàng, chỉ có thể để bản thân mình đi xuống nước.
Ngày hôm sau Đường Tòng Nam gọi điện tới, dặn dò thời gian địa điểm dùng cơm với đạo diễn Kỷ Vân và Tham Thu lão sư, là tối ngày hôm sau.
Lê Sơ nhẹ giọng trả lời, trong lúc nhất thời, có thể nghe thấy tiếng hô hấp trong điện thoại.
"Bảo Nhi, em làm sao vậy, sao lại là trạng thái này?"
Đường Tòng Nam bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, dựa theo tính cách của Lê Sơ, không nên vững vàng bình tĩnh như vậy mới đúng, cảm giác trả lời cũng có chút quái dị dọa người.
Lê Sơ đáp lời có chút uể oải: "Không có gì, chỉ là thức đêm nghiên cứu kịch bản, có chút mệt."
"Em cũng không cần hơn thua như vậy, thân thể quan trọng hơn, không nên quá đắm chìm trong phim."
Đường Tòng Nam cũng xem kịch bản kia rồi, cũng biết tình huống của vai chính là thế nào, hắn không muốn Lê Sơ nghĩ quá nhiều, để bản thân lún vào sâu quá.
"Em biết rồi, đúng rồi Nam ca, anh có thể giúp em một chuyện không?"
Lê Sơ lên tinh thần, sau khi đưa ra thỉnh cầu giúp đỡ này, đôi mắt cũng loáng lên.
Lúc tra tư liệu tối qua, Lê Sơ tìm được một người mình cực kỳ muốn gặp. Ảnh của người đó có ở trên mạng, cho dù bị bắt, trong ánh mắt của thiếu niên kia cũng đầy miệt thị luật pháp.
"Đi trại giam? Gặp người đó?"
Âm thanh Đường Tòng Nam rất cao, giống như muốn xuyên qua di động bò đến nắm lấy lỗ tai Lê Sơ.
Người Lê Sơ muốn gặp là Trần Thu, sát thủ liên hoàn khiến cả nước khϊếp sợ hai năm trước, thiếu niên Alpha thiên tài, lại là người có nhân cách phản xã hội điển hình.
Trong bốn năm gây sáu vụ trọng án, trong vụ cuối cùng thi thể phơi bày còn khıêυ khí©h cảnh sát, trong quá trình cảnh sát tìm kiếm chứng cứ, lại phạm tội hai lần, cuối cùng bị một lão hình cảnh phát hiện dấu vết, bắt hắn lại.
Loại người nguy hiểm thế này Lê Sơ lại muốn đi gặp? Đường Tòng Nam cảm thấy mình không có bị tim cũng bị con gái làm cho mắc bệnh tim.
"Đúng vậy, Nam ca làm ơn đi, rất quan trọng, em muốn được diễn nhân vật này, nên em cần phải biết thêm nhiều hơn nữa."
Trần Thu khıêυ khí©h cảnh sát đến mức độ được xem cảnh sát như trò tiêu khiển mà quay vòng vòng, trong mặt nào đó có chút tương tự như Tần Mộ, Lê Sơ rất muốn đi gặp hắn.
Nàng muốn biết, loại người đùa bỡn mạng người thì ánh mắt của hắn là dạng như thế nào.
Trần Thu bị phán tử hình, Lê Sơ xem xét thời gian, thời hạn chấp hành cũng sắp đến rồi.
"Anh liên hệ với công ty một chút, xem có cách nào không."
Đường Tòng Nam thở dài, tâm trạng bức thiết của Lê Sơ hắn có thể nhận rõ qua điện thoại, sao hắn có thể không giúp được chứ.
"Nam ca tốt nhất!"
Lê Sơ lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Đường Tòng Nam đến tâm hoa nộ phóng*, hắn thấy trạng thái tinh thần của Lê Sơ hình như bình tĩnh lại rồi, cũng liền nghĩ cách giúp Lê Sơ.
*tâm hoa nộ phóng: vui sướиɠ như mở cờ trong bụng.Đường Tòng Nam thật sự là giúp được Lê Sơ có cơ hội này, bất quá không phải nhờ công ty, mà thông qua mối quan hệ xã hội của riêng mình.
Có một tờ báo nhận được tư cách phỏng vấn, một trong những phóng viên đó Đường Tòng Nam có quen biết, bởi vậy Lê Sơ giả trang thành tiểu trợ lý của phóng viên xong xuôi, liền có cơ hội tiếp xúc gần với Trần Thu.
Lê Sơ kêu phóng viên phỏng vấn là Mộng tỷ, trước khi xuất phát luôn dặn dò nàng: "Không thể nói chen vào, không được hỏi lung tung."
Lê – tiểu học – Sơ gật đầu như gà mổ thóc, nói "Đảm bảo không chen vào, nhưng lúc chị kết thúc hoặc nghỉ ngơi, em có thể hỏi hai câu không, chị có thể ghi âm."
Mộng tỷ hỏi nàng vấn đề muốn hỏi, suy nghĩ trong chốc lát gật đầu.
Cửa lớn trại giam mở ra, cảm giác áp lực ập vào trước mặt.
......
Sau khi phỏng vấn kết thúc, ngoài cửa là ánh sáng chói chang, nhưng Lê Sơ vẫn có một cảm giác lạnh lẽo không thể xóa bỏ.
Nàng trở về nhà, giống như tự lĩnh ngộ chìm đắm trong nhân vật, nàng luyện tập lặp đi lặp lại, nhìn hình ảnh bản thân không chút huyết sắc trong gương, trước mắt là hình ảnh trùng trùng điệp điệp.
Thần kinh gần như báo động đỏ, Lê Sơ vội vàng ăn chút gì đó, trong cảm giác buồn ngủ lâm vào ngủ say.
Trong mơ tái hiện rõ ràng cảnh tượng ban ngày, Lê Sơ nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt cao ngạo miệt thị không giống người kia.
Đối mặt với sự dò hỏi của Mộng tỷ, có hối hận hay không, có muốn chết hay không, có muốn nói gì với người chết hay người thân của người chết không, mấy vấn đề này Trần Thu đều trả lời trong trạng thái buồn chán.
Có thể thấy được tội phạm ác liệt gϊếŧ người liên hoàn này dù ở trong ngục hai năm cũng chưa từng xám hối hành vi phạm tội của chính mình, bởi vì căn bản là hắn không cảm thấy áy náy. Hắn xem hành vi của mình là thuộc về thần linh, hắn hoàn toàn ở trên nhân loại, tự xem mình sánh ngang với thần linh lập lại trật tự mới.
Mộng tỷ vẫn còn có thể bình tĩnh, nhưng là nàng bị cách nói của Trần Thu làm ghê tởm rồi, cho nên cuối cùng nàng vẫn trào phúng, hắn vẫn bị chính nghĩa nhốt ở nơi này.
Trần Thu lại không để bụng nói, chẳng qua là trước đó hắn không đủ cẩn thận, nếu hắn có thể sống được, hắn đảm bảo mình có thể làm được tốt hơn nữa.
Đó là ác ý của người trước mắt, Lê Sơ cũng nghe thấy âm thanh từ miệng mình phát ra.
"Lúc dự mưu gϊếŧ người và lúc gϊếŧ người ngươi có cảm giác gì?"
"Lúc thu hoạch thành quả tâm tình của ngươi như thế nào?"
"Thấy những người đó rơi vào cái bẫy của ngươi, suy nghĩ của ngươi là gì?"
Trần Thu giống như rất vui vẻ trả lời mấy vấn đề này của nàng, đôi mắt tỏa sáng thần thái tự tin kia, giống như lột bỏ khẩu trang của Lê Sơ, bỏ qua da mặt của nàng mà tiếng thẳng đến đại não nàng.
Lê Sơ bừng tỉnh từ trong mộng.
Nàng ngồi trên giường, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
---- nếu đang là hai năm trước, cô nhất định là con mồi mà tôi nhất định sẽ thích.Đây là lời nói Trần Thu lăng lăng nhìn theo nàng, lúc nàng rời đi.
Lê Sơ đè lại dạ dày, cảm thấy có chút ghê tởm, loại cảm giác sởn tóc gáy này, giống như là u nhọt từ trong xương.
Nàng kéo màn ra, nhưng trong phòng rất tối, tối nay mây mù quá dày, ánh trăng không hiện ra chút ánh sáng.
Màu đen màn đêm giống như thủy triều cô độc khủng hoảng hướng về giữa chỗ Lê Sơ ngồi, nàng nắm chặt di động, lại không biết bây giờ mình có thể giải bày tâm tình khó có thể nói rõ này với ai.
Ở đây nàng không có bạn bè thân thuộc, nàng cũng không muốn quấy rầy người đại diện và trợ lý, chứ đừng nói là những người nàng không thân thuộc khác.
Người nàng có thể liên hệ là "mẹ", nhưng đó là mẹ của nguyên chủ, không phải nàng, mà người mẹ của nguyên chủ này cũng đã tái giá từ lâu.
Lê Sơ không suy xét đến Ninh Mạn Thanh, nàng không muốn phụ thuộc cô nữa, cũng không cảm thấy loại chuyện nhỏ này mà cần phải ỷ lại cô.
Lê Sơ chỉ an tĩnh mà ngồi, tùy ý để cảm xúc tiêu cực bao phủ lấy mình.
Trong đêm tối yên lặng này, di động Lê Sơ nắm trong tay, không mang theo chút trông chờ gì, nháy mắt lại sáng lên.
[Ninh lão sư]: Ngủ ngon.Thủy triều màu đen kia giống như gặp phải thiên địch mà lui bước, mũi Lê Sơ có chút cay.
Nàng không có trả lời, chỉ nhìn ánh sáng nháy mắt đã tắt đi thành bóng tối.
Trong một khắc này, cô độc và yếu ớt của nàng cũng biến mất như ánh sáng kia.
Nàng chợt nghĩ tới một bài thơ ngắn.
--- giờ khắc này tôi cảm thấy ánh mắt của người chạm đến lòng tôi, giống như ánh mặt trời ngừng lại giữa ruộng đồng cô tịch.Đêm nay, Lê Sơ ngủ rất ngon.