Lê Sơ tỉnh lại trong tiếng mưa rơi tí tách tí tách, mưa ngoài cửa sổ đánh lên cành lá sau biệt thự, mang đến chút lạnh lẽo cho mùa hè oi bức.
Bên cạnh đã sớm không còn người, không biết Ninh Mạn Thanh rời đi lúc nào.
Lê Sơ rửa mặt xong mặc áo ngủ đi xuống lầu, Viên Tử đang mang cơm để trong l*иg giữ nhiệt đến, rót cho Lê Sơ ly sữa bò.
"Bà chủ sáng sớm ra ngoài, dặn dò chúng em rót sữa bò cho chị."
Lê Sơ gật đầu, nhìn lướt qua phòng cho khách hỏi: "Chung Duyệt đâu?"
"A Hương đã tiễn đi, kế hoạch đã bắt đầu rồi, hôm qua Đóa Đóa còn hỏi em có phải đã xảy ra chuyện gì không, tự nhiên chị cho cậu ta nghỉ, cậu ta còn tưởng rằng mình bị đuổi việc."
"Em nhớ nói rõ mới em ấy, tôi còn chưa có suy nghĩ muốn đuổi việc em ấy đâu."
Lê Sơ cười đáp, nàng cũng không định kéo Tiền Đóa Đóa và Đường Tòng Nam vào chuyện có liên quan đến Ninh Mạn Thanh, nàng xem như tự cho mình nghỉ, ở nhà xả hơi mấy tháng.
Kỳ nghỉ bất chợt còn làm người có chút không được tự nhiên, Lê Sơ liền tìm cho mình hứng thú mới.
Người ở phía sau kia cũng không khó tìm ra như Lê sơ nghĩ, sau khi tìm được người tiếp xúc với Chung Duyệt xong, điều tra các tin tức của hắn ta, đi đến nguồn gốc, không đến ba ngày, Ninh Mạn Thanh cũng biết là ai.
Ánh mắt Ninh Mạn Thanh lạnh băng, đọc tên anh cả tốt của mình, độ cong trên môi ép xuống.
"Xem ra bọn họ đã chờ không kịp, chi nhánh công ty của Ninh Hạo Viễn bị chị rút người, thay thành người của chị, người kia biển thủ công quỹ bị bắt tại trận, hắn ta bị ba chị mắng rất thảm, một dự án trong tay cũng chuyển đến chỗ chị, xem ra hắn ta sớm biết mọi chuyện không ổn, nên mới xuống tay với em."
Ninh Mạn Thanh cho rằng quan hệ của mình và Lê Sơ rất bí mật, không nghĩ tới thì ra vẫn có người tiểu tâm chú ý đến.
"Hắn là muốn thông qua em đối với chị....."
Lê Sơ nhịn xuống không mắng thô tục, loại bày bố như vậy quả thực là có ý đồ.
Muốn cho nàng nhiễm bệnh, sau đó không hay không biết lây bệnh cho Ninh Mạn Thanh, nếu Ninh Mạn Thanh mắc phải HDM, vậy chị ấy không có khả năng tham dự cuộc đua nắm quyền Ninh gia nữa, thật là kế sách hay.
Lê Sơ có thể nói toàn bộ người của Ninh gia, trừ bỏ Ninh Mạn Thanh đều là bại hoại, loại thủ đoạn ghê tởm như vậy cũng có thể áp dụng lên em gái ruột của mình sao.
Nhưng đối với gia đình xem trọng lợi ích như ở Ninh gia thì cũng không có gì quá kinh ngạc, vợ chồng Ninh gia bản chất ích kỷ, là thương nhân không từ thủ đoạn, vì muốn bồi dưỡng người thừa kế mà không ngừng xúc tiến tính cạnh tranh giữa các con, lại bởi vì thiên phú của một cá nhân mà phân chia tài nguyên không đồng đều, người như vậy không dưỡng ra mấy đứa con đấu đến người chết ta sống mới là kỳ quái.
Di động Ninh Mạn Thanh không ngừng vang lên tin nhắn, thần sắc của cô càng thêm nghiêm túc lạnh nhạt.
"Đào Đào, có thể là kế đến chị phải bận một khoảng thời gian, em phải chú ý đến an toàn của mình, tốt nhất là không cần ra ngoài, chị sợ bọn họ bị dồn ép sẽ không từ thử đoạn."
Chó cùng rứt giậu chuyện gì cũng có thể làm, thậm chí Ninh Mạn Thanh còn tra ra được sự cố của nàng ở phim trường <
> trừ bỏ mấy người có liên quan mặt ngoài thì cũng dính đến anh cả và chị hai của cô, Ninh Mạn Thanh không dám thiếu cảnh giác.
Nếu Lê Sơ tham gia hoạt động công chúng, người nhiều mắt tạp, đến lúc đó lỡ như có người có ý định không tốt, Ninh Mạn Thanh sợ sẽ vuột khỏi tầm với của mình.
"Em hiểu rõ, nơi nào cũng không đi, chờ mọi chuyện qua đi em lại ra ngoài, dù sao cũng mới quay phim xong, em cũng vừa lúc lười biếng muốn nghỉ ngơi một chút."
Lê Sơ biết, Ninh Mạn Thanh muốn bắt đầu động thủ.
Không phải giống như trước kia đánh nhẹ nhàng, hay là bí mật tiến hành gì đó, cũng không phải là muốn tuyên chuyến, mà là muốn bắt đầu thu lưới.
Ninh Mạn Thanh chăm chú nhìn thật sâu vào mắt Lê Sơ, đem nàng ủng vào trong ngực.
Lê Sơ dán trong lòng ngực cô, cảm nhận được nhịp đập trái tim cô.
Ninh Mạn Thanh thở dài nói: "Xin lỗi."
Hết thảy mọi chuyện này đều là do người nhà cô dựng lên, nếu không phải bởi vì cô, Lê Sơ cũng sẽ không đến mức rơi vào nguy hiểm, cũng không cần lo lắng vì có người muốn ám hại mà không thể ra ngoài.
Lê Sơ ngửa đầu, ôm lấy mặt Ninh Mạn Thanh, nhìn đôi mắt cô lắc lắc đầu.
"Không cần xin lỗi, sở dĩ xuất hiện những việc này là do những người xấu đó làm sai, không phải là chị mang đến cho em, ngược lại em lại đau lòng vì chị có quan hệ huyết thống với những người đó, những người đó căn bản không xứng được làm người thân của chị."
"Nhưng mà em vĩnh viễn sẽ đứng bên cạnh chị, mặc kệ là chị có quyết định thế nào em đều ủng hộ chị, chị đi làm chuyện của mình đi, em sẽ ở nhà, nơi nào cũng không đi."
"Em chờ chị trở về."
Chữ "nhà" này, là vì có chị tồn tại, nên mới có ý nghĩa.
Ninh Mạn Thanh hơi giật mình, trong lòng bình ổn cong cong môi, cô hôn hôn môi Lê Sơ, âm thanh có chút ách trả lời "Được".
Trong một khắc bắt đầu tại đây, thời thế ở Ninh gia bắt đầu thay đổi.
Cha mẹ Ninh gia tương đối thiên vị Ninh Mạn Thanh, sau khi Ninh Mạn Thanh tiếp quản nhiều dự án xong, lại nắm quyền hợp tác độc nhất vô nhị với tập đoàn Thiên Ca, phạm vi quản lý của cô ở tập đoàn càng lúc càng rộng.
Ninh Mạn Thanh khống chế rất tốt, tuy rằng cô muốn trực tiếp cho cha mẹ xuống đài, nhưng vẫn còn không nóng vội, cô đi từng bước một, đầu tiên là rửa sạch những người của Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri trong tập đoàn, đè ép không gian phát triển của bọn họ, cướp đi quyền lực trong tay bọn họ.
Lê Sơ ở trên biệt thự giữa núi, phong ba bên ngoài không lan đến được chỗ nàng.
Mỗi ngày nàng đều đúng giờ xem tin tức kinh tế tài chính, chú ý đến hướng đi của tập đoàn trên danh nghĩa của Ninh Mạn Thanh, mỗi ngày cũng sẽ chia sẻ một ít chuyện vụn vặt với cô.
Lê sơ cũng không cảm thấy mình chia sẻ chuyện vụn vặt là quấy rầy đến cuộc sống bận rộn của Ninh Mạn Thanh, mà là làm Ninh Mạn Thanh không ở gần nàng tham dự vào cuộc sống của nàng, nàng biết những chuyện này sẽ không làm Ninh Mạn Thanh phiền nhiễu, ngược lại sẽ làm cho Ninh Mạn Thanh được thả lỏng trong công việc bận rộn.
Loại tự tin này phát ra là vì nàng yêu Ninh Mạn Thanh, hơn nữa tin tưởng Ninh Mạn Thanh cũng yêu nàng.
Ninh Mạn Thanh gieo hạt tháng bảy, nhận hoa tháng chín.
Hai tháng này đối với người bình thường mà nói có lẽ không có chuyện lớn gì phát sinh, nhưng đối với Ninh Hạo Viễn và Ninh Vân Tri mà nói, không khác gì dày vò.
Bọn họ giống như kiến bò chảo nóng, ý đồ muốn lên cùng thuyền cùng nhau đối phó với Ninh Mạn Thanh, nhưng lại phát hiện tự mình rơi vào bẫy của Ninh Mạn Thanh thiết kế.
Tất cả các dự án cùng tin tức đấu thầu đều là giả, phán đoán sai lầm làm cho bọn họ càng lúc càng cách ra quyền lực.
Ninh gia không yên ổn, giới giải trí cũng là sóng nước dập dờn bồng bềnh không chừng.
Ninh Mạn Thanh làm được lời hứa với Chung Duyệt, dùng các cách khác nhau phá đổ những công ty kia, ví như báo cáo trốn thuế, hối lộ, những người không sạch sẽ đều lần lượt vào cục cảnh sát, Chung Duyệt vui sướиɠ, nhưng chỗ dựa của cô sập rồi, hơn nữa thân thể của cô cũng không tốt, tình cảnh ở giới giải trí của cô càng thêm gian nan.
Tính cách của cô không tốt, cũng làm quá nhiều chuyện đen tối, cô không còn tài nguyên không ai quan tâm đến, những người cô hà hϊếp qua tự nhiên quay lại dẫm đạp cô, trong lúc nhất thời các loại tin bẩn bay đầy trời, nào là ôm đùi kim chủ, bị lây bệnh qua đường tìиɧ ɖu͙©, kỹ thuật kém còn thích làm giá, có bệnh thần kinh, còn đưa ra báo cáo xét nghiệm HDM của cô, loại tư liệu này Ninh Mạn Thanh có thể điều tra được, tất nhiên người khác cũng có thể điều tra ra, hình tượng Chung Duyệt mỹ nhân tiên nữ dịu dàng hoàn toàn tan vỡ, trở thành chuột chạy qua đường trong giới giải trí.
Ngày đó cô đến tìm Lê Sơ là để mặt mộc tới, gương mặt tiều tụy xương gò má cũng nhô ra, bộ dáng còn tiều tụy hơn hai tháng trước Lê Sơ gặp rất nhiều, giống như là hoàn toàn biến thành một người khác,
Cô liền quỳ gối trước mặt Lê Sơ, khiến Lê Sơ hoảng sợ, nhanh chóng kêu Viên Tử kéo cô lên.
Hai tháng trước Chung Duyệt biết tin mình bệnh cũng không hoảng loạn đến mức như vậy, còn mang theo chút ngạo khí kiêu căng chết cũng không sao, nhưng hiện tại cả người giống như bị rút xương, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Lê Sơ cô giúp tôi đi, cầu xin cô, chỉ có cô mới có thể giúp được tôi, cô giúp tôi đi!"
Đôi môi Chung Duyệt khô nứt không còn máu, cô muốn kéo ống quần Lê Sơ, nhưng thân thể gầy ốm, ngón tay như cành khô chỉ có thể cong lại một chút, nắm chặt tấm thảm.
"Cô muốn tôi giúp cô cái gì?"
Lê Sơ không phải là người lương thiện gì cả, tình trạng của Chung Duyệt hiện giờ xem như là cô tự gieo gió gặt bão, Lê Sơ sẽ không ra tay hỗ trợ.
"Bệnh viện! Cô giúp tôi tìm một hai cái bệnh viện có thể làm giả báo cáo bệnh được không, nói tôi ung thư dạ dày, không phải là bệnh lây qua đường sinh dục" Chung Duyệt đưa mắt mong chờ nói, cô nhịn không được mà lẩm bẩm "Là ung thư dạ dày, không phải bệnh qua đường sinh dục, bọn họ đều đang mắng tôi, fans cũng chất vấn tôi, tôi không phải như vậy!"
Nước mắt cô rơi xuống, giọng nói run rẩy lên tiếng: "Tôi không phải như vậy."
"Là ông ta ép tôi, ông ta còn muốn đưa tôi lên giường người khác, tôi không chịu, tôi muốn chạy, nhưng tôi không có tiền đền vi phạm hợp đồng, bọn họ phát hiện tôi không còn giá trị, không muốn quản tôi nữa, tôi cũng không muốn ở đây, Lê Sơ, cô giúp tôi đi, cầu xin cô!"
Chung Duyệt là cùng đường, cô nghĩ rằng xong hết mọi chuyện cô sẽ chết, nhưng cô lại không dám chết, cô cũng không muốn chết.
Thần sắc trong mắt Lê Sơ phức tạp, nhưng trong giây lát cũng có suy tính của riêng mình, thấy bộ dáng cầu xin của Chung Duyệt, chung quy là nàng cũng không đành lòng, nguyện ý giúp cô giữ lại chút thể diện cuối cùng, ít nhất là thể diện đối với bên ngoài.
"Chỉ là một tờ báo cáo, nếu cô có làm chuyện dư thừa, lúc nào tôi cũng có thể chọc thủng."
Chung Duyệt mừng như điên, gương mặt bệnh trạng hiện lên chút hồng hào, gật đầu không ngừng.
Cùng ngày, Chung Duyệt đăng Weibo hình ảnh báo cáo chuẩn bệnh của mình, tuyên bố giải nghệ.
Dư luận ồ lên, dù sao trước đó báo cáo Chung Duyệt nhiễm HDM cũng bị lộ ra, nhưng là bây giờ cô tự tuyên bố, những người trên mạng muốn đoán sao cũng được.
A Hương đi theo Chung Duyệt trở về nói cho Lê Sơ, Chung Duyệt còn quyên góp một nửa tài sản của mình đến vùng xa, lấy danh nghĩa của người khác quyên góp, cũng không có thông báo với mọi người.
Lê Sơ nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.
Nếu Chung Duyệt lấy danh nghĩa của mình quyên góp thông báo mọi người, không thể nghi ngờ là tẩy trắng giải nghệ, nguyện vọng ban đầu của Lê Sơ là để lại chút thể diện cho cô, chứ không cho phép cô tẩy trắng, rất nhiều chuyện cô làm sai chính là làm sai.
Còn chuyện cuối cùng mà cô làm, Lê Sơ không biết cô tích đức hay là phát tâm, nhưng cũng không còn quan trọng, nàng vẫn không cảm thấy cô là người tốt, hoặc là nói, định nghĩa người xấu người tốt vốn dĩ chỉ là phiến diện mà thôi.
Trên thế giới này có đầu thiện đuôi ác, hiếm khi có lòng thiện trước sau như một, vì thế tiêu chuẩn đạo đực trong lòng mọi người đối với người xấu và người tốt đều không giống nhau.
Một người tốt làm chuyện xấu liền giống như phạm phải tội ác tày trời, đây là mọi người không tha thứ cho hình tượng hoàn mỹ bị đánh vỡ, mà một người xấu khi làm chuyện tốt, lại giống như dễ dàng được tha thứ hơn, nhưng thật ra cũng không hoàn toàn là tất yếu, chẳng qua là điểm hảo cảm dẫn tới tình cảm ngắn hơn một chút mà thôi.
Con người thực sự rất khó định nghĩa được tốt xấu một cách đơn giản, bởi vì chủ thể khác nhau thì phán đoán sẽ khác nhau, đối với những người bị Chung Duyệt khinh nhục tổn thương mà nói, cô chính là kẻ xấu, đối với bọn nhỏ ở vùng xa tiếp nhận quà tặng của Chung Duyệt mà nói, cô chính là người tốt, đối với người qua đường thì phải xem thế giới quan của họ.
Lê Sơ sờ sờ nụ hoa màu trắng mà mình đan, nhớ đến một câu mình đã từng xem qua.
Thế gian này, vốn dĩ chính là đạp tuyết, có người mờ mịt, có người sáng tỏ.