Thẩm Thời Yến xoay người đưa lưng về phía cửa, sau khi phát hiện nơi này không có chỗ cho cậu trốn, đáy lòng hô to trời muốn diệt tôi.
Thầy phụ đạo thấy mấy người này đều không lên tiếng, không hiểu người đàn ông bước vào là ai: "Ngài đây là?"
Người đàn ông mặc phục sức được cắt may khéo léo, khuôn mặt kia tuy rằng còn khá trẻ tuổi nhưng hiển lộ khí phách lãnh đạo thượng vị đã lâu, làm cho người ta không dám khinh thường.
Cố Cảnh Thành đưa mắt nhìn Thẩm Thời Yến, thu hồi ánh mắt nói với giáo viên phụ đạo: "Tôi là phụ huynh của Thẩm Thời Yến.”
Giáo viên phụ đạo sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Ngài là anh trai trò ấy?”
Hắn nhớ rõ hiện tại hẳn là anh trai Thẩm Thời Yến đang ở nước ngoài, cho nên người đàn ông này có thể là người Thẩm Thời Yến mời tới lừa dối hắn?
Giáo viên phụ đạo theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thời Yến, thấy đối phương đưa lưng về phía này càng khẳng định suy đoán trong lòng.
Cố Cảnh Thành mở miệng phủ nhận: "Không phải, tôi là chồng cậu ấy.”
Cái này, Tạ Hiểu cũng sợ ngây người.
Hắn biết Cố Cảnh Thành, nhưng con người Cố Cảnh Thành này gần như không bao giờ công khai lộ diện, nhận thức của hắn đối với Cố Cảnh Thành chỉ dừng lại ở đánh giá của người khác đối với anh: tâm ngoan thủ lạt, độc tài, không dễ ở chung.
Tạ Hiểu vẫn cho rằng Cố Cảnh Thành là một kẻ có diện mạo hung thần ác sát, lại không nghĩ là một khuôn mặt tuấn tú như vậy.
Hắn đi về phía Thẩm Thời Yến, đưa tay chọc chọc cánh tay Thẩm Thời Yến, nhỏ giọng nói thầm: "Sao cậu không nói anh ấy đẹp trai như vậy?”
Lúc trước hắn muốn dẫn Thẩm Thời Yến bỏ trốn, là cảm thấy diện mạo hung thần ác sát của đối phương không thích hợp, hiện tại hắn nghĩ, không cần bỏ trốn.
Thẩm Thời Yến len lén quay đầu nhìn Cố Cảnh Thành, lại phát hiện đối phương đang nhìn cậu, cậu sợ tới mức vội vàng thu tầm mắt lại: "Cậu không hỏi.”
“Hả?" Giáo viên phụ đạo sửng sốt, phản ứng rất nhanh, "Ha ha, không ngờ bạn học Thẩm kết hôn sớm như vậy.”
Cố Cảnh Thành "Ừ" một tiếng, đôi mắt thâm thúy của anh vẫn nhìn về phía Thẩm Thời Yến.
“Vẫn không xoay lại, bị hủy dung?" Cố Cảnh Thành nhấc chân đi về phía thiếu niên.
Thẩm Thời Yến thở dài trong lòng, yên lặng xoay người: "Không có.”
Làn da thiếu niên rất trắng, bên môi hồng nhuận có vệt xanh tím đặc biệt chướng mắt, đôi mắt trong veo như nước kia khi nhìn qua có hơi tủi thân.
Quanh người Cố Cảnh Thành càng lạnh hơn, đôi mắt đen kịt nhìn lướt qua Lộ Trạch Dã.
Giọng anh dịu dàng hơn, hỏi: "Đau lắm sao?”
Không hiểu sao, Thẩm Thời Yến rất muốn nói với Cố Cảnh Thành.
Cậu gật đầu, cố gắng không giật giật khóe miệng trả lời: "Đau lắm.”
Không biết tại sao lại cảm thấy giọng nói của thiếu niên có vẻ hơi tủi thân, giống như đứa nhỏ nhà ai bị bắt nạt ở bên ngoài nhìn thấy người lớn tới, lập tức cáo trạng để người lớn làm chỗ dựa cho.
Đôi mắt Cố Cảnh Thành tối đi vài phần, cố gắng không dọa Thẩm Thời Yến, tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ nơi này, hắn còn đánh nơi nào?"
“Cánh tay". Thẩm Thời Yến kéo tay áo ra cho Cố Cảnh Thành xem, "Những chỗ khác không có.”
Cố Cảnh Thành nhìn thiếu niên ngoan ngoãn, không khỏi mềm lòng vài phần, vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu thiếu niên.
“Thật ngốc, lần sau đánh nhau gọi người, không nên tự mình ra tay.”
Thẩm Thời Yến nghe vậy ngẩn ra, cậu cho rằng Cố Cảnh Thành sẽ dạy bảo cậu một phen, nào ngờ đối phương lại nói ra lời kinh người như thế.
Giáo viên phụ đạo ở một bên nghe chuyện nhà người ta mãnh liệt nghiêng đầu, luôn miệng ngăn lại: "Không phải, vị phụ huynh này, ngài không thể dung túng cho trò ấy phát triển trong môi trường như vậy."
Nào có người xúi giục lần sau đánh nhau như thế nào, cái này không được.
Cố Cảnh Thành nghiêng đầu: "Biết rồi.”
Giọng điệu đó là tôi nghe thấy, nhưng áp dụng hay không là quyết định của tôi.
“Tuổi còn nhỏ không lo học hành, kết hôn sớm như vậy, còn tìm một người đàn ông". Bà Lộ cười lạnh, cảnh cáo con trai Lộ Trạch Dã của mình, "Nếu con dám thích đàn ông, mẹ sẽ đánh gãy chân con.”