Bà Lộ nói lời ác độc: "Lại là cậu, không phải tôi đã nói cậu cách xa con tôi một chút sao, cậu cái đồ đê tiện ghê tởm này, sao còn không đi chết đi.”
Giáo viên phụ đạo nhíu mày, vốn hắn không có thiện cảm với bà Lộ vừa vào đã hô to gọi nhỏ này, lại nghe đối phương nói lời này, trong nháy mắt kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ bảo vệ học sinh: "Bà Lộ, tôi hiểu sự phẫn nộ của bà, nhưng lời này của bà cũng quá đáng rồi.
Bà Lộ khinh thường, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người giáo viên phụ đạo, ngữ khí lộ vẻ chướng mắt, "Tôi còn chưa nói anh đâu, anh thân là một giáo viên mà ngay cả học sinh cũng không quản tốt, hại con trai tôi bị thương, anh căn bản không xứng làm giáo viên của con trai tôi, tôi phải đi khiếu nại anh.”
Thầy phụ đạo biến sắc, hắn chưa bao giờ gặp qua người nào không chịu nói lý như vậy.
Thẩm Thời Yến nhếch môi: "Bà Lộ, không phải bà thật sự cảm thấy nhà họ Lộ không gì không làm được chứ?”
Nhà họ Lộ chỉ là nhà giàu mới nổi nửa đường, đừng nói kém nhà họ Thẩm, ngay cả ông chủ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng bên ngoài cũng có thể giẫm một cước.
Chỉ là mấy năm nay nguyên thân khϊếp đảm, lúc này mới khiến cho bà Lộ có một loại cảm giác nhà họ Thẩm cũng chẳng hơn là bao.
Sắc mặt bà Lộ nhất thời khó coi, bà đưa tay chỉ vào Thẩm Thời Yến trách cứ: "Đồ không có mẹ, một chút giáo dưỡng cũng không có, nhà họ Thẩm đã sớm buông tha mày, mày là cái thá gì mà đứng ở đây chống đối tao.”
Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Thời Yến cũng không tốt, mẹ của nguyên thân là một người vô cùng tốt, tuyệt đối không cho phép người khác mắng bà ấy.
Thẩm Thời Yến lạnh lùng ha một tiếng, đôi mắt kia ngập tràn lạnh lẽo: "Cũng không bằng kẻ được bà Lộ đây ‘giáo dưỡng’ ra”. Hai chữ “giáo dưỡng” được Thẩm Thời Yến cắn đặc biệt nặng.
Ngón tay Bà Lộ chỉ vào Thẩm Thời Yến, "Mày!" một lúc lâu cũng không nói ra cái gì.
Một đầu tóc bạc của thiếu niên khiến cậu càng thêm kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thẩm Thời Yến nhìn chằm chằm bà Lộ, gằn từng chữ: "Xin lỗi mẹ tôi.”
Ở trước mặt người ngoài, làm sao bà Lộ có thể cúi đầu, chớ nói chi nhãi ranh Thẩm Thời Yến luôn khiến bà ngứa mắt này.
Nếu thật sự nói lời xin lỗi, vậy sau này mặt bà để ở đâu?
Bà Lộ cười lạnh một tiếng: "Ha.”
“Tôi cũng không nói sai cái gì, cậu nên bồi thường tiền thuốc men tổn thất tinh thần cho con trai tôi mới đúng.”
Trong lòng Thẩm Thời Yến càng thêm phiền não: "Không có tiền, không bồi thường.”
Chuyện này ngay từ đầu cũng không phải do cậu rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tạ Hiểu không chịu được cảnh bạn nối khố nhà mình bị bắt nạt, không nhịn được chen vào: "Tôi nói này bà Lộ, bà đây là bắt nạt Yến Yến nhà tôi đúng không?"
Bà Lộ nhìn Tạ Hiểu, lại khinh thường: "Cậu đây có thân phận gì, cũng xứng xen vào.”
Mẹ kiếp, người nhà họ Lộ ai cũng tự tin coi mình là trung tâm như vậy sao?
Tạ Hiểu trừng to hai mắt, có hơi không thể tưởng tượng nổi.
Hắn chưa bao giờ gặp qua người khinh thường kẻ khác như vậy, hắn nghĩ nếu đối phương tiến vào giới giải trí diễn vai nữ phụ ác độc vậy nhất định có thể cầm chắc cái cúp vai phụ xuất sắc nhất.
Cũng không biết trong những ngày không có hắn, rốt cuộc Yến Yến nhà hắn đã chịu bao nhiêu tủi thân.
Tự đáy lòng Tạ Hiểu càng thêm xót thương cho Thẩm Thời Yến, quyết định lần sau dẫn Thẩm Thời Yến ra ngoài chơi, quen biết thêm vài người bạn tốt.
Tạ Hiểu còn chưa cảm khái xong, ngoài cửa lại vang lên một giọng nam trầm thấp dễ nghe - -
“Còn tôi thì sao?”
Thẩm Thời Yến nghe thấy giọng nói quen thuộc này, thân thể cứng đờ.
Sao Cố Cảnh Thành lại tới, lúc này không phải đối phương đang làm việc ở công ty sao.
Xong rồi xong rồi, thiết lập của cậu không còn, sau khi trở về sẽ không bị đối phương chỉnh chết chứ.