Cậu làm sao có thể không biết mẹ nguyên thân chết như thế nào, căn bản cũng không phải do nguyên thân làm, nhưng lại không có ai sẽ nghe nguyên thân giải thích.
Mà con người Lộ Trạch Dã này, mặc dù là thanh mai trúc mã lớn lên với nguyên thân, nhưng luôn luôn cố ý vô ý nhắc tới việc này ở trước mặt nguyên thân để chèn ép nguyên thân, làm cho nguyên thân không thể không dựa vào anh ta nhiều hơn.
Lộ Trạch Dã thấy Thẩm Thời Yến mắng, anh ta hạ giọng uy hϊếp: "Thẩm Thời Yến, cậu không muốn bị người khác biết chứ? Bây giờ xin lỗi tôi còn kịp.”
Ha!
Thẩm Thời Yến cậu từ khi nào phải chịu qua loại tủi thân này, dù là trước khi xuyên sách người khác khıêυ khí©h cậu một câu thôi cũng lập tức bị cậu đánh trở về, tuyệt nhiên không khiến mình chịu một chút tổn thất vào.
“Ai ai ai, các người đừng đánh nữa…”
“A a a, lớp trưởng mau đi tìm giáo viên phụ đạo, Lộ Trạch Dã và Thẩm Thời Yến đánh nhau…”
Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng học náo nhiệt hẳn lên. Có tiếng vật lộn, cũng có tiếng thét chói tai bị dọa, cùng với tiếng khuyên bảo muốn kéo dài thời gian.
Mười phút sau.
Thẩm Thời Yến và Lộ Trạch Dã bị xách đến văn phòng giáo viên phụ đạo, vẻ mặt hai người không ai phục ai, hận không thể xé nát đối phương.
Giáo viên phụ đạo nhìn hai người trước mặt mà có hơi đau đầu, thân phận của Thẩm Thời Yến và Lộ Trạch Dã đều không dễ chọc, nhưng trước kia Thẩm Thời Yến theo đuổi Lộ Trạch Dã cũng không có vấn đề gì lớn, bây giờ hai người này đánh nhau, bên nào hắn cũng không dễ đắc tội.
“Lớn như vậy còn đánh nhau trên lớp, gọi điện thoại gọi phụ huynh tới". Sắc mặt thầy phụ đạo tràn đầy tức giận, âm sắc có hơi không tốt lắm.
Thẩm Thời Yến đờ đẫn, thầm nghĩ xong rồi.
Không thể nào có chuyện cậu gọi Thẩm Dịch tới, cậu cũng chẳng có tình cảm tốt gì với người cha tiện nghi này. Cố Cảnh Thành cũng không được, cậu còn phải giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt đối phương, nếu biết cậu đánh nhau vậy chẳng phải thiết lập của cậu sẽ sụp đổ sao. Trợ lý Lâm cũng không được, là người của Cố Cảnh Thành.
Ngẫm lại trong danh bạ điện thoại di động còn có một người là Tạ Hiểu, vì thế cậu quyết đoán lựa chọn gọi Tạ Hiểu tới làm phụ huynh của cậu một lần.
Lúc Tạ Hiểu nhận được tin tức của Thẩm Thời Yến, vừa mới biết được người bạn nối khố này của mình đánh nhau với Lộ Trạch Dã, hắn rất khϊếp sợ.
Đây là Thẩm Thời Yến mà hắn biết sao, nhưng không thích Lộ Trạch Dã nữa thì đó là tin tốt.
Vì thế khi Tạ Hiểu chạy tới, nhìn thấy Lộ Trạch Dã bầm dập mặt mũi và khóe miệng Thẩm Thời Yến xanh tím rách da.
Tạ Hiểu làm như không nhìn thấy Lộ Trạch Dã, lập tức chạy chậm đến trước mặt Thẩm Thời Yến, ngữ khí ân cần hỏi: "Yến Yến, thế nào, bị thương có nghiêm trọng không?"
Thẩm Thời Yến vốn định nói không sao, khoé mắt quét qua người Lộ Trạch Dã và giáo viên phụ đạo, sau đó gật đầu với Tạ Hiểu, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: "Bị thương rất nghiêm trọng, toàn thân tôi đau quá, tôi cảm giác tôi sắp chết rồi.”
Khóe mắt Tạ Hiểu giật giật, không thể không nói diễn xuất của Thẩm Thời Yến tốt hơn hắn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Vẻ mặt Tạ Hiểu nghiêm túc, hắn đỡ Thẩm Thời Yến ngồi xuống ghế, xoay người chỉ trích: "Người nhà tôi bị thương nghiêm trọng như vậy, sao không đưa đi bệnh viện xem trước, nếu lỡ xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?"
Thầy phụ đạo nhìn hai người một xướng một họa, cái trán đột nhiên đau nhức.
“Trò tưởng tôi không biết quan hệ giữa trò và Thẩm Thời Yến sao?!" Thầy phụ đạo đưa tay vỗ cánh tay Tạ Hiểu, vừa tức vừa buồn cười nói: "Nhanh lên, trò muốn tự mình gọi điện thoại hay là muốn tôi gọi?”
Hai người này quả thực không để hắn vào mắt, coi hắn mù mà.
Thẩm Thời Yến trừng mắt nhìn, dùng ánh mắt ý bảo Tạ Hiểu đây là chuyện gì.
Hai người bọn họ không cùng chuyên ngành, thậm chí không cùng cấp bậc, làm sao thầy phụ đạo có thể biết được quan hệ của bọn họ.