Bạn học kia gật đầu, quyết đoán rời khỏi Thẩm Thời Yến.
Thẩm Thời Yến chú ý tới vị bạn học kia đi vào trong đám bạn học vẫn luôn chú ý bên này.
Chậc, không thú vị.
Đám người này coi cậu là trò vui bát quái, chỉ tiếc sau này sẽ không còn nữa.
Thẩm Thời Yến vừa định nằm xuống tiếp tục chợp mắt một lúc, trước mắt lại bị một bóng ma bao phủ.
Cậu nhướng mí mắt, nhìn thấy Lộ Trạch Dã đáng chết kia.
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu đang giận tôi đấy à?" Giọng điệu Lộ Trạch Dã có hơi không kiên nhẫn hỏi.
Vẻ mặt Thẩm Thời Yến là meme anh da đen đầu đầy dấu chấm hỏi.
Không phải chứ đại ca, không phải người này không thích nguyên thân quấn quýt lấy mình sao, hiện tại cậu không quấn quít sao còn chạy tới hỏi loại vấn đề này.
Lộ Trạch Dã thấy Thẩm Thời Yến không mở miệng, cho là mình đoán trúng, vì thế ngạo mạn nói: "Thẩm Thời Yến, tốt nhất cậu cứ như vậy đừng dây dưa với tôi, cũng đừng gây phiền toái cho người khác.”
Anh ta tuyệt đối không tin Thẩm Thời Yến có thể thật sự không dây dưa với mình, bây giờ chỉ là thủ đoạn mới mà thôi.
Nhưng thủ đoạn mới này cũng đủ để cho anh ta yên tĩnh một đoạn thời gian, tự nhiên là anh ta rất hài lòng.
“Con mắt nào của cậu thấy là tôi dây dưa với cậu?" Thẩm Thời Yến nhếch môi cười lạnh, "Bây giờ là cậu chạy đến trước mặt tôi được không.”
Trong khoảng thời gian này trôi qua rất nghẹn khuất, bây giờ còn có người đưa tới cửa tìm mắng, Thẩm Thời Yến tự nhiên sẽ không khách khí.
Cho tới bây giờ cậu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, chỉ là tạm thời cậu không có năng lực đi đối kháng cha Thẩm và Cố Cảnh Thành, chỉ có thể trước tiên giả bộ một chút.
“Thẩm Thời Yến!" Lộ Trạch Dã lộ vẻ buồn bực xấu hổ.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới người luôn luôn phục tùng mình sẽ lại đột nhiên thay đổi tính tình, giống như là uống nhầm thuốc.
Huống hồ với hiểu biết của anh ta về Thẩm Thời Yến, đây có lẽ lại là thủ đoạn người khác dạy, chỉ cần anh ta tức giận, Thẩm Thời Yến sẽ cúi đầu xin lỗi anh ta.
Thẩm Thời Yến liếc mắt, sắc mặt có hơi mệt mỏi nói: "Không điếc, không cần kêu lớn tiếng như vậy.”
Lộ Trạch Dã đứng trước mặt cậu biểu tình có hơi quái dị, tựa hồ không nghĩ tới lần này anh ta tức giận vậy mà vô dụng.
Anh ta không nhịn được mở miệng lần nữa: "Tốt lắm, cậu thành công khiến cho tôi chú ý, muốn làm gì cậu nói đi?"
Ánh mắt Lộ Trạch Dã vô cùng ngạo mạn, từ đó cũng biểu hiện ra một tia không tôn trọng Thẩm Thời Yến, càng giống như là bởi vì sủng vật của mình không thuận theo nên biểu hiện ra vẻ hào phóng giả tạo.
Ồn ào quá. Thẩm Thời Yến nghĩ, nhân vật chính công trong sách cũng không hơn gì thế này, may mắn thời điểm cậu đọc sách chỉ thích nhân vật chính thụ.
Chỉ là nhân vật chính công trong sách là loại tình huống này, vậy nguyên bản nhân vật chính thụ cậu thích còn là dáng vẻ như miêu tả trong sách không?
Thẩm Thời Yến dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn đôi mắt phẫn nộ của Lộ Trạch Dã, lạnh lùng: "Nghe không hiểu tiếng người thì về nhà đi, đừng ra ngoài ảnh hưởng người khác.”
Lộ Trạch Dã ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng Thẩm Thời Yến đang mắng mình.
Thẩm Thời Yến không hề sợ ánh mắt gắt gao của Lộ Trạch Dã, cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương, không hề lùi bước.
“Thẩm Thời Yến, trong khoảng thời gian này tôi quá dung túng cậu phải không". Sắc mặt Lộ Trạch Dã có hơi xanh đen, giọng nói rõ ràng nặng thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đừng quên mẹ cậu chết như thế nào, sinh ra cậu phỏng chừng chính là quyết định bà hối hận nhất.”
Thẩm Thời Yến mạnh mẽ đứng dậy, hai tay chống trên mặt bàn, cậu có hơi tức giận nở nụ cười, giật giật khóe miệng trào phúng: "Nhà cậu ở bờ biển đúng không, miệng nát như vậy trước kia bịa đặt không ít người nhỉ, tôi khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng quan tâm nhiều hơn chuyện chính mình đi.”