Thẩm Thời Yến nghĩ, trước mắt người này đối xử với cậu rất tốt, vậy cậu quan tâm một chút hẳn là không thành vấn đề: "Anh làm sao vậy?"
“Nghe dì nói hôm nay cậu đều ở trong phòng?”
Hai người đồng thời mở miệng, không khí lại rơi vào yên lặng.
Thẩm Thời Yến gật đầu: "Ừ, tôi chỉ tìm cho mình chút việc để làm.”
Cố Cảnh Thành không nói gì.
Thẩm Thời Yến len lén nhìn, cũng không dám nói thêm gì.
Thật lâu sau, cậu mới nghe đối phương nói: "Ngày mai có rảnh không?”
Thẩm Thời Yến nuốt thức ăn trong miệng liên tục gật đầu: "Có, là có chuyện gì sao?”
“Đi cục dân chính đăng ký kết hôn.”
Thẩm Thời Yến nháy mắt mấy cái, thoáng qua một tia mê mang lại hiểu rõ trong nháy mắt. Lần trước bởi vì cậu đột nhiên ngã bệnh, hai người vẫn kéo dài tới bây giờ còn chưa có đăng ký kết hôn, hiện tại Cố Cảnh Thành đưa ra yêu cầu này cũng không quá phận.
Chỉ là cậu không muốn đăng ký kết hôn với Cố Cảnh Thành, hai người bọn họ không có tình cảm, về sau sớm muộn gì cũng phải ly hôn, mang danh tiếng kết hôn lần hai khó tìm đối tượng.
“Nhanh như vậy sao?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Thời Yến cảm thấy tâm tình đối phương càng kém.
Cả khuôn mặt Cố Cảnh Thành đều lạnh xuống, ngay cả giọng nói cũng có hơi hung tàn: "Cậu không muốn đăng ký với tôi là muốn đăng ký với họ Lộ?"
Thẩm Thời Yến rụt người lại, bản năng cầu sinh khiến cậu lắc đầu.
Sau khi ăn cơm xong thì hai người ai bận việc nấy đi, mãi cho đến mười giờ rưỡi Cố Cảnh Thành tới bôi thuốc sau lưng Thẩm Thời Yến.
Lần này Cố Cảnh Thành đi vào tự nhiên thấy được những thứ máy may trong góc kia, rất nhanh anh đã thu hồi tầm mắt.
Dựa theo tư liệu điều tra cho thấy, Thẩm Thời Yến là một thiếu niên nghiện internet, rất thích trốn học chơi game với bạn học, mà gần đây không nghe dì nói về việc này, bây giờ là muốn may quần áo cho người mình thích sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Cảnh Thành càng thêm phiền não.
Cố Cảnh Thành nghĩ, ngón tay có hơi thô ráp dính thuốc mỡ chậm rãi xẹt qua vết thương trên lưng thiếu niên, anh trầm thấp mở miệng: "Thẩm Thời Yến, tôi hy vọng cậu biết thân phận của mình, không nên đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Hả?" Thẩm Thời Yến quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Cậu đi trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào, đây là ấn tượng lưu lại cho Cố Cảnh Thành lúc nào, làm sao cậu không biết.
Cố Cảnh Thành nhìn dáng vẻ thiếu niên này, lời muốn nói lại nuốt trở vào.
Thẩm Thời Yến cảm nhận được ngón tay người đàn ông dừng lại trên lưng cậu hồi lâu cũng không động đậy, vì vậy mở miệng nghi vấn: "Được chưa?"
Cố Cảnh Thành thu tay về: "Được rồi.”
Anh rút hai tờ giấy lau sạch ngón tay, bỏ thuốc mỡ vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Bóng dáng Cố Cảnh Thành thon dài thẳng tắp, anh nhìn xuống từ trên cao nói: "Nếu ngày mai cậu không muốn đăng ký kết hôn, chờ hai ngày cũng được.”
Lần này Cố Cảnh Thành không cho Thẩm Thời Yến cơ hội từ chối, sải bước rời đi.
Thẩm Thời Yến nằm sấp trên gối hít sâu một hơi.
Cậu không biết Cố Cảnh Thành đang suy nghĩ cái gì, tại sao đột nhiên muốn lĩnh giấy chứng nhận, còn sốt ruột như vậy, sợ cậu và người khác chạy mất.
Chẳng lẽ là bởi vì Lộ Trạch Dã sao?
Cái này cũng nói không thông nha, hai người chỉ là liên hôn mà thôi, Cố Cảnh Thành cũng không thích cậu, vì sao lại vội vàng lĩnh chứng.
Thẩm Thời Yến nghĩ đến lúc đi ngủ cũng không hiểu.
Ngày hôm sau, mười giờ sáng.
Thẩm Thời Yến từ trong phòng đi xuống chợt thấy trợ lý Lâm ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha, thấy cậu đối phương lập tức đứng dậy đi tới.
“Cậu Thẩm, Tổng giám đốc Cố bảo tôi tới đón cậu đăng ký kết hôn.”
Thẩm Thời Yến chớp mắt, giọng nói lẫn chút khàn khàn: "Anh ấy đâu?”
Lĩnh giấy chứng nhận là chuyện của hai người, bên kia nói muốn lĩnh giấy chứng nhận mà không thấy bóng dáng.
“Tổng giám đốc Cố nói nếu hôm nay cậu đồng ý đăng ký kết hôn, anh ấy trực tiếp đi từ công ty đến cục dân chính chờ cậu". Trợ lý Lâm đáp.