Thẩm Thời Yến đi mở cửa lập tức thấy hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ lái xe ba bánh chạy bằng điện, phía sau xe ba bánh là chuyển phát nhanh lớn nhỏ.
Hai vị bảo an đồng thời mở miệng: "Xin chào, đây là chuyển phát nhanh của ngài, có cần hỗ trợ mang lên lầu không?"
Thẩm Thời Yến gật đầu.
Chỉ thấy hai vị bảo an này khiêng một cái rương cực lớn đi vào bên trong, người đi ở phía trước còn hỏi: "Những thứ này cần chuyển đến nơi nào?"
Thẩm Thời Yến phục hồi tinh thần đưa người lên thang máy lên lầu hai, bảo người ta dọn những thứ này vào phòng mình.
Chờ xong khi chuyển xong đống đồ chuyển phát nhanh, Thẩm Thời Yến có hơi ngượng ngùng nói: "Tôi có thể cho các anh một ít tiền, nhờ các anh giúp tôi sắp xếp bàn một chút không?"
Hiện tại cậu không làm được việc nặng, bằng không đã sớm tự mình ra tay.
“Đương nhiên". Hai vị bảo vệ hết sức vui vẻ đồng ý.
Chuyển phát nhanh đồng thời còn có thể kiếm thêm thu nhập, ai mà không vui chứ.
Hai vị bảo vệ không chỉ lắp đặt bàn ghế, còn đặt bàn ở nơi Thẩm Thời Yến muốn đặt, lúc đi về cầm theo một đống rác rưởi.
Thẩm Thời Yến hăng hái bừng bừng tháo phần chuyển phát nhanh còn lại, cậu tháo một chiếc xe đẩy nhỏ di động, cái này lắp ráp rất tốt cũng rất nhẹ.
Liên tiếp mở vài bưu kiện chuyển phát nhanh, Thẩm Thời Yến cũng quên mất chuyện muốn ăn cơm, bị tiếng gõ cửa của dì nhắc nhở lúc này mới nhớ ra.
Ăn cơm trưa xong, cả buổi chiều Thẩm Thời Yến đều ngâm mình trong phòng mình.
Lắp ráp một ít đồ vật nhẹ, bày biện tốt các đồ vừa mua, khiến cho trong lòng cậu có cảm giác thỏa mãn và cảm giác thành tựu thật lớn.
Cậu lấy lại tinh thần, ánh sáng trong phòng hơi tối, Thẩm Thời Yến đứng dậy nhưng không ngờ trước mắt tối sầm lại làm cho cậu không dám có động tác khác, hòa hoãn một hồi mới từ từ có thể thấy rõ, lúc này mới bước nhỏ đi qua bật đèn lên.
Dưới lầu, Cố Cảnh Thành mới vừa bước vào chợt phát hiện người bình thường hay xem TV ở phòng khách giờ không thấy đâu, lông mày anh nhíu chặt, tầm mắt nhìn về phía dì bưng đồ ăn đi ra.
Dì chào hỏi với Cố Cảnh Thành: "Tổng giám đốc Cố về rồi, vừa vặn cơm nước đã làm xong.”
Cố Cảnh Thành gật đầu, hỏi: "Thẩm Thời Yến đâu?”
“Ở trên lầu”. Dì nghĩ thầm tình cảm của hai người thật tốt, "Đồ cậu Thẩm mua đến rồi, cả buổi chiều đều ở trong phòng mân mê.”
Cố Cảnh Thành nói cảm ơn, sải chân dài bước nhanh lên lầu.
Trên lầu, một tay thiếu niên vịn tường đứng, tầm mắt hài lòng rơi vào thành quả chính mình bày biện cả buổi chiều.
Nguyên bản góc phòng có hơi trống trải bị nhét đầy, cũng không hỗn độn. Thẩm Thời Yến biết đây chỉ là tạm thời, chờ sau khi làm việc thì không còn chỗ nào bừa bộn hơn phòng cậu.
“Cộc cộc - -”
Theo tiếng gõ cửa, còn có giọng nói rơi vào tai Thẩm Thời Yến: "Thẩm Thời Yến, ăn cơm.”
“Đến đây". Cậu đáp.
Cậu di chuyển hai bước đến cạnh cửa mở cửa, tầm mắt bị bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng. Thẩm Thời Yến ngửa đầu nhìn Cố Cảnh Thành, đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn đối phương: "Không đi sao?”
Vừa rồi không chú ý, hiện tại được nhắc nhở, cậu cảm giác tối nay lượng cơm mình có thể ăn có khi nhiều hơn hai chén.
Thẩm Thời Yến không đợi được Cố Cảnh Thành trả lời, dường như đối phương nhìn thoáng qua phòng cậu, sau đó lại thu hồi tầm mắt, xoay người đi xuống lầu.
Thẩm Thời Yến không rõ thái độ của Cố Cảnh Thành là có ý gì, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại ăn cơm là quan trọng nhất.
Hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Thời Yến không chút khách khí một hơi ăn một nửa cơm, sau khi hơi lấp đầy bụng mới phát hiện hình như hôm nay Cố Cảnh Thành có gì đó không đúng.
Cậu thử dò xét ngẩng đầu đánh giá Cố Cảnh Thành, tuy rằng mỗi ngày Cố Cảnh Thành đều nghiêm mặt, nhưng cậu vẫn nhận ra hôm nay tựa hồ tâm tình Cố Cảnh Thành có hơi không tốt.