Yên lặng trượt qua bên phải, nằm vùng thứ hai, hacker thứ ba, phi hành gia thứ tư, nhà tang lễ thứ năm...
Liên tiếp hơn ba mươi nghề, thẳng đến khi Thẩm Thời Yến thấy được một cái áo cho trẻ con làm bằng tay, lúc này cậu mới cảm thấy có hơi đáng tin cậy, cũng có hơi thích hợp với cậu.
Vì thế cậu lại tốn một chút thời gian tìm hiểu một chút, quần áo trẻ em chia làm rất nhiều loại, có búp bê bông, áo sơ mi, ob, các loại đặc biệt, trong đó búp bê bông không kiếm được nhiều tiền nhất, còn lại đều kiếm được kha khá.
Nhưng những thứ này lại phân chia càng tỉ mỉ, cả buổi chiều Thẩm Thời Yến đều ngâm mình trong điện thoại di động, sau một hồi lâu rốt cuộc quyết định trước tiên làm thử áo sơ mi.
Trước khi xuyên sách cậu chỉ có thiết kế bản thảo, rất ít khi tự mình bắt tay vào làm, cho nên thật sự ra tay cậu đúng là không biết nên làm cái gì.
Thẩm Thời Yến đứng lên từ trên giường, đôi mắt chăm chú quan sát căn phòng này, nơi này rất lớn, có thêm mấy cái tủ và bàn cũng không thành vấn đề.
Cậu không có ý định tìm Cố Cảnh Thành đòi thêm một gian phòng, trong đầu quy hoạch ra chỗ nào dùng để làm việc.
Chỗ Thẩm Thời Yến coi trọng vốn không để thứ gì, cậu đi qua nhẹ nhàng thoải mái sửa sang lại.
Hiện nay cậu cần mua bàn, máy may, máy khóa, cùng với người mẫu, đạo cụ và máy quay phim cần dùng.
Đơn giản bắt đầu cũng chỉ cần một khối vải nền màu đen và điện thoại di động, những thứ đắt tiền kia thì về sau lại suy nghĩ, nếu không sau khi mua rồi phát hiện không làm nổi thì thành công cóc.
Nghĩ xong tất cả, Thẩm Thời Yến hào hứng bừng bừng mở phần mềm nào đó bắt đầu đặt hàng.
"Ting ting" trên màn hình bắn ra một tin nhắn [Tạ Hiểu: Tối nay có tới quán bar 66 không?]
Phía trên trung tâm quán bar treo lơ lửng một cái đèn thật lớn, theo âm nhạc lóe ra ánh sáng sặc sỡ. Ban nhạc biểu diễn ở trung tâm sân khấu đã đẩy không khí lên cao trào, không chỉ âm nhạc siêu cháy mà còn cả tiếng reo hò, hò hét dưới sân khấu.
Thẩm Thời Yến xoa xoa lỗ tai có hơi đau nhức, thân hình thiếu niên thon dài, mặc áo hoodie đứng ở cửa đánh giá xung quanh, cậu và quán bar này có hơi không hợp nhau.
Không biết từ đâu xuất hiện một cánh tay khoác lên vai Thẩm Thời Yến: "Anh đẹp trai, một mình sao?”
Thẩm Thời Yến quay đầu, đó là một cô gái ăn mặc thời thượng, trên mặt trang điểm đậm đà, ngoái đầu cười với cậu.
Thẩm Thời Yến nghiêng người để tay đối phương rơi xuống từ trên người mình, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Không phải, tôi tới tìm bạn.”
“À". Người phụ nữ vén sợi tóc ra sau tai, nói với Thẩm Thời Yến:" Em đề nghị anh quay ra sau nhìn, cẩn thận như tôm say bị người ta nhặt, lúc đó chỉ có nước khóc.”
Cô lăn lộn trong quán bar đã lâu, trước cửa có nhóm chuyên môn nhặt tôm say, sau khi cậu trai ngoan ngoãn trước mắt uống say, đám người ngoài cửa miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Thẩm Thời Yến còn chưa trả lời cô, đã thấy cô thoải mái trà trộn vào trong đám người không còn bóng dáng.
Cậu lắc đầu, dựa theo vị trí Tạ Hiểu gửi tới tìm được ghế lô bí mật.
Bên trong ghế lô ngoại trừ ít người hơn so với đại sảnh thì cũng không có gì khác nhau. Thẩm Thời Yến vừa đi vào đã bị âm nhạc tập kích, hòa hoãn một hồi mới ngẩng đầu nhìn người bên trong.
Nơi này có hơn mười người, cậu cũng không rõ người nào là Tạ Hiểu.
“Ơ, cậu Thẩm tới rồi.”
Người ở giữa sô pha hô to một tiếng, hắn đứng dậy đi tới cửa.
Thẩm Thời Yến nhẹ nhàng "Ừ" đáp, đối phương cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đi theo người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này đến chỗ trống ngồi xuống, Thẩm Thời Yến len lén đánh giá, đoán người này có thể là Tạ Hiểu.
Tạ Hiểu được miêu tả trong sách rất qua loa, trong sách viết Tạ Hiểu là bạn tốt của nguyên thân, nguyên thân làm cái gì cũng ủng hộ, đáng tiếc vì chơi chung với nguyên thân nên cũng rơi vào kết cục không tốt.