Thẩm Thời Yến vừa định nói là cái gì, thịt cá trước mặt đã bị bàn tay thon dài bưng đi, thay vào đó là rau xanh, hoa cải.
Cậu bĩu môi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, rất nhỏ, không cẩn thận sẽ không nghe rõ.
Rốt cuộc có ai thảm hơn cậu chứ, trước khi xuyên sách là bởi vì nguyên nhân thân thể nên không thể ăn ngon uống cay, sau khi xuyên sách vụиɠ ŧяộʍ đặt chút đồ bên ngoài đều bị ném đi, đi tới nơi ở của nhân vật phản diện này thì chỉ có thể ăn rau xanh, một miếng thịt cũng không ăn được.
Cuộc sống không có mỹ thực đó còn gọi là cuộc sống sao, đó gọi là sinh tồn.
Đáng tiếc cậu muốn giả ngoan, muốn khiến cho lực chú ý của nhân vật phản diện không ở trên người cậu, vì không muốn rơi vào kết cục trong sách, hiện tại cậu chỉ có thể nhẫn.
Thẩm Thời Yến nắm chặt đũa, cúi đầu gạt cơm trắng, suýt chút nữa vùi mặt vào trong bát.
Chỉ cần không nhìn thấy, cậu coi như không biết. Nhưng mà, thật sự thơm quá. Trong lòng Thẩm Thời Yến yên lặng ghi một mối thù với Cố Cảnh Thành.
“Đừng chỉ ăn cơm". Cố Cảnh Thành nhíu mày, anh đương nhiên biết Thẩm Thời Yến đang làm gì.
Không tiếng động biểu đạt bất mãn của cậu, nhưng lại không dám đánh nhịp với anh.
Thẩm Thời Yến mặc niệm trong lòng: Không nghe không nghe, tĩnh tâm niệm kinh.
Ăn xong sớm một chút cậu có thể trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có thể nhìn không thể ăn, điều này đối với cậu quá tàn nhẫn.
Đôi mày Cố Cảnh Thành càng nhíu chặt hơn, anh cầm lấy bát canh đặt bên cạnh Thẩm Thời Yến, mở miệng nói: "Không thích ăn thì ăn canh.”
Thẩm Thời Yến nghe vậy len lén ngước mắt lên, đó là canh sườn ngô, tản mát ra mùi vị ngọt ngào của ngô, cậu không khỏi nuốt nước miếng.
Rất muốn uống, cậu uống hẳn là sẽ không bị Cố Cảnh Thành phát hiện mình vừa mới giận dỗi chuyện kia nhỉ, cậu biểu hiện không hề rõ ràng. Đúng rồi, đúng rồi.
Hai ba câu Thẩm Thời Yến đã tự thuyết phục chính mình, sau đó nhanh chóng kéo bát canh qua mãnh liệt uống một ngụm.
Cậu cảm giác linh hồn của mình đều có thể hồi phục, thật sự là uống quá ngon.
Những động tác nhỏ nhặt của Thẩm Thời Yến đều bị Cố Cảnh Thành nhìn thấy, thấy tâm tình đối phương tốt mới yên lòng.
Trợ lý Lâm ngồi ở trên bàn từ đầu đến cuối mà như không có cảm giác tồn tại nhìn ông chủ của mình, lại nhìn bà chủ, suy nghĩ không ra hai người này đang làm cái gì. Nhưng hắn hẳn là bị hai người này cô lập, lần sau vẫn là không nên cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, hai người Cố Cảnh Thành và trợ lý Lâm còn phải quay về công ty làm việc, trong biệt thự chỉ còn lại có dì mới tới.
Thẩm Thời Yến lại không thể quấy rầy người ta, vì vậy một mình nằm trên giường chơi điện thoại.
Lướt video xong thì tắt điện thoại, Thẩm Thời Yến nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hiện tại nhân vật phản diện đối xử với cậu coi như không tệ, trước tiên cậu có thể lăn lộn một đoạn thời gian, trước mắt trong thẻ của cậu không có bao nhiêu tiền, thật sự chạy trốn là không có khả năng.
Cậu phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, lấy thân thể trước mắt của cậu đi ra ngoài tìm một công việc cũng không thực tế, làm sao kiếm được một công việc vừa tự do lại có tiền đây.
Làm video ngắn cũng khả thi, nhưng cậu không quá muốn lộ mặt, trước tiên loại trừ chuyện dùng nhan sắc kiếm những thứ kia, trò chơi quá nhạt nhẽo cũng dễ dàng bị mắng, cậu không có thiên phú vẽ tranh,...
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thời Yến đột nhiên ý thức được cậu giống như một tên phế vật.
Không đúng không đúng, đời trước cậu là dựa vào bán bản thiết kế kiếm chút tiền lẻ. Chỉ là hiện tại cậu không muốn bán đi tâm huyết của mình, cho dù muốn bán thì cũng không có phương pháp.
Mọi thứ đều quá khó khăn.
Thẩm Thời Yến mở điện thoại di động lên một lần nữa, nhập tìm kiếm nghề nghiệp vào web.
Mở ra bài post thứ nhất, đập vào mắt chính là hai chữ to "Gián điệp". Thẩm Thời Yến yên lặng, gián điệp quả thật có thể kiếm tiền, nhưng cậu không muốn mình làm năm mươi vạn di động được không.