Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một tháng sau, lượng tiêu thụ của “Cổ Tích Của Người Lớn” đã giảm xuống chỉ còn khoảng năm con số. Điều này cũng cho thấy doanh số bán album kỹ thuật số đã dần bão hòa.

Theo kết quả thống kê của bốn nền tảng âm nhạc trực tuyến, tổng doanh số bán album của Thẩm Thứ đạt khoảng 11 triệu bản, tạm thời đứng thứ hai trong bảng xếp hạng lượt tiêu thụ hàng năm của các nền tảng âm nhạc.

Người đứng vị trí đầu tiên chính là thiên vương Tô Cảnh Minh, anh ta đã ra mắt được mười năm và vừa phát hành album mới vào tháng 5. Doanh thu của anh đạt tới 16 triệu bản.

Số liệu này cho thấy Thẩm Thứ đã thành công bước vào làng nhạc Trung Quốc và trở thành một ca sĩ nặng ký vừa có thực lực, vừa có sức hút fan.

Hơn nữa, tài năng sáng tác nhạc của cậu là điều rõ như ban ngày, ai cũng phải công nhận.

Bằng chứng chính là ca khúc chủ đề “Chim Sơn Ca” ngày đầu phát hành đã lập tức vọt lên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, chiếm giữ vị trí đầu bảng. Thậm chí, nó còn giữ vững vị trí này tới tận một tháng trong tháng 6 vừa qua. Bài hát này đã thay thế bài hát “Mười Năm Hẹn Ước”, ca khúc chủ đề album của Tô Cảnh Minh.

Đồng thời, mức độ phổ biến của “Dạ oanh” cũng vô cùng đáng ngạc nhiên.

Bài hát này không phải bài hát nhạc phim cho phim điện ảnh hay phim truyền hình, cũng không phải những bài bubblegum pop(*). Thế mà chỉ trong một đêm đã thịnh hành từ đầu đường tới cuối ngõ.

(*) gốc là 口水歌, bubblegum pop song, là thể loại con của dòng nhạc pop với giai điệu sôi động, thường được thanh thiếu niên ưa thích. Thể loại này thường dùng cho đĩa đơn chứ không dành cho một album nhạc. Hơn nữa, hầu hết các đĩa đơn thể loại này đều chỉ là hiện tượng “one-hit wonder” (theo wikipedia)

Cho dù ngồi trên tàu điện ngầm của thành phố hay trong siêu thị của một thị trấn nhỏ, đều sẽ nghe thấy có những tiếng ngâm nga nhỏ.

Là một ca sĩ, tên tuổi của Thẩm Thứ cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng.

Hiện giờ, cậu ra khỏi cửa cũng phải có bảo vệ đi theo, nếu không sẽ dễ bị fan đuổi theo xin chữ ký và chụp ảnh chung.

Bản thân Thẩm Thứ cũng rất ngạc nhiên khi album đầu tiên của mình lại đạt được thành tích xuất sắc như vậy trên thị trường. Cậu thừa nhận bản thân rất lợi hại, nhưng không tới mức vừa ra tay đã gần như bất khả chiến bại thế này.

Bởi vì trong cuốn sách này, những ca sĩ và ca khúc có thể đạt mức độ nổi tiếng như vậy đã biến mất hơn hai mươi năm rồi.

Mà cậu, lại có thể dễ dàng đạt được thành tích tiêu thụ album nhạc số tận mười triệu bản.

Thẩm Thứ rất phấn khích, nhưng cậu vẫn ngồi phân tích các dữ liệu khác nhau một cách lý trí. Cậu cảm thấy thành công lần này của mình phần lớn là nhờ vào sự phát triển về âm nhạc của thế giới trong sách, hoàn toàn không có xu hướng lụi bại như thế giới thật.

Giám đốc âm nhạc của Tinh Nghi Entertainment cũng đang chú ý tới số liệu này. Trong lúc còn đang bị sốc bởi doanh thu và ảnh hưởng của album của Thẩm Thứ, vị giám đốc át chủ bài này đã xem xét hết một lượt các chi phí sản xuất bài hát trong album, cũng như chi phí quay của ba MV và chi phí tuyên truyền album. Ông quyết định rèn sắt khi còn nóng, lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị phát hành album vật lý(*).

(*) Thuật ngữ là physical alb, alb vật lý ấy

Bước sang tháng 8, ngày phát hành và giá của album vật lý cuối cùng cũng được xác định. Thẩm Thứ sẽ tổ chức một sự kiện ký tặng album tại một hiệu sách lớn ở thủ đô vào đêm Thất Tịch.

Chỉ là trời không được đẹp, mấy ngày trước vẫn còn trời quang mây tạnh, mà hôm nay lại tí tách mưa nhẹ.

Cả quãng đường đi tới hiệu sách, Thẩm Thứ đều cảm thấy hơi lo lắng. Cậu tự hỏi liệu buổi ký tặng này có thể bị thất bại hay không.

Hàng loạt lý do như trời mưa nên không có ai đến, hay những người hâm mộ và người qua đường đã mua album nhạc số nên không mua album vật lý nữa, hay cả một số sự kiện máu chó có thể xảy ra trong sự kiện,…

Cậu ngồi trong xe tự mình tưởng tượng đủ loại sự việc ngoài ý muốn, nhưng vừa tới cửa chính của hiệu sách lại thấy một hàng dài người đứng ngoài cửa.

Bên ngoài hiệu sách, những người hâm mộ đứng đợi mua album đã cầm ô và xếp hàng ngay ngắn trong khu vực màu xanh được cách ly riêng. Tất cả chỉ đợi buổi ký tặng bắt đầu.

Thẩm Thứ mở cửa bước xuống xe, một fan nữ vô tình nhìn thấy cậu, trong nháy mắt hét lên đầy phấn khích: “A a a, Thẩm Thứ tới rồi!”

“Thẩm Thứ, em yêu anh!”

Ngay sau đó, khung cảnh trở nên hỗn loạn. Các fan còn lại không chịu thua kém, một số người còn ném ô đi để chụp ảnh, thậm chí có người khóc thét lên.

“Mẹ yêu con, Thứ Thứ ơi!”

“Thẩm Thứ, anh nhất định không được yêu người khác!”

“Thẩm Thứ đẹp trai quá đi à, là người đàn ông đẹp nhất thế giới luôn!!!”

Sau khi nghe một tràng thổ lộ tê tâm liệt phế ầm ĩ, Thẩm Thứ không nhịn cười được, nhướng mày nhìn về phía phát ra âm thanh.

Kết quả là một tiếng hét nghẹt thở khác lại nổ ra: “Aaaaaa!”

“Nhan sắc thần tiên!!!”

May mắn thay, công ty giải trí Tinh Nghi vô cùng giàu có. Thân là bạn trai, Kiều Nhung vì sự an toàn của vợ mình nên đã nhờ người cử thêm nhân viên an ninh tới hiện trường trước, để nơi này không bị hỗn loạn.

Lúc này, Thẩm Thứ không kìm được tâm trạng vui sướиɠ, đi qua vòng vây của người hâm mộ mà khóe môi không kìm được cứ nhếch lên. Đồng thời, trong lòng đắc ý nghĩ, sức hấp dẫn của ông đây quả nhiên bất khả chiến bại!

Buổi ký tặng mưa nên không ai đến? Làm sao mà như thế được!!!

Cậu bước vào hiệu sách thì thấy trên màn hình lớn đang lặp lại duy nhất bài hát “Cổ Tích Của Người Lớn”.

Cảm hứng của bài hát này đến từ chuyện “Aladdin và Cây đèn thần”, sau đó thêm vào chút yếu tố mới mẻ và giả tưởng. Sau khi thương lượng với công ty, cậu cố ý đưa nó vào đây như một món quà tặng người hâm mộ, hơn nữa như vậy sẽ thu hút được nhiều người qua đường hơn.

Đây là một trong những bài hát yêu thích của Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ càng nghe bài hát này càng thấy tự tin, hoàn toàn quên mất những lo lắng trước đó. Cậu vui vẻ ngồi vào bàn dài được sắp xếp trước, lắc cổ tay chuẩn bị ký tên.

Một tiếng sau, cậu đồng ý với yêu cầu chụp ảnh nhóm với người hâm mộ. Cậu thuận tiện nhìn đội ngũ vẫn đang xếp hàng trước mắt, một cái liếc mắt cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Thẩm Thứ cúi đầu, tiếp tục ký tên, thầm nghĩ nhiều người ủng hộ như vậy, tôi có thể!

Hai giờ sau, cậu hơi siết bàn tay tê cứng của mình, lòng đầy hy vọng nhìn đội ngũ xếp hàng. Vậy mà, hàng người vẫn dài tới mức không nhìn được người cuối cùng.

Thẩm Thứ cúi đầu, tiếp tục kiên trì ký tên. Lòng thầm thở dài một hơi, tự cổ vũ bản thân, âm thầm nói tôi có thể.

Ba giờ trôi qua, cậu không còn nhận ra hai chữ “Thẩm Thứ” mà mình ký nữa rồi. Ngẩng đầu muốn hoạt động cổ một chúc, phát hiện hàng người thế mà còn rất dài, những người hâm mộ đợi cậu vẫn đang dùng đôi mắt trông mong nhìn cậu.

Thẩm Thứ cảm thấy đại não hơi thiếu dưỡng khí, ông đây làm không được!

Cậu lặng lẽ nhìn người đại diện Quản Bằng, Quản Bằng khẽ nói với cậu: “Năm nghìn album được bán hết rồi. Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, sự kiện sẽ sớm kết thúc thôi.”

Lại một giờ nữa trôi qua, hàng dài người xếp hàng cuối cũng chỉ còn lại người hâm mộ cuối cùng.

Người đó thoạt nhìn như vẫn đang đọc sách, yên lặng và nhút nhát. Tay cầm poster và album của Thẩm Thứ, ánh nhìn đầy mong đợi để được cậu ký.

Thẩm Thứ vung bút ký tên lên tấm poster.

Cuối cùng không thấy ai tiến lên nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ với cô gái, thầm nghĩ: Thật không dễ dàng chút nào. Thảo nào sáng nay mình cứ bồn chồn, mí mắt thì giật liên tục. Thật sự vất vả quá.

Cô gái nhỏ tuy rằng không biết Thẩm Thứ đang nghĩ gì, nhưng cô thấy được vẻ mỏi mệt trên gương mặt cậu. Cô lấy hết can đảm để nói với cậu: “Anh Thẩm Thứ, anh thật sự tốt lắm. Dù đã mệt rồi nhưng vẫn kiên trì ký tên cho tất cả những người hâm mộ đã mua album.”

Nghe vậy, nụ cười của Thẩm Thứ càng thêm xán lạn, chớp chớp đôi mắt đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, anh là người ‘sủng’ fan nhất đó.”

Để ý thấy bên ngoài trời vẫn mưa, cậu nói với cô gái: “Lễ ký tặng đã xong rồi, em về sớm đi. Đừng để gia đình lo lắng.”

Cô gái gật đầu, lặp lại “Anh ơi, anh tốt quá.”, sau đó vui vẻ rời đi.

Thẩm Thứ không để chuyện này trong lòng. Hai tuần sau, cậu lại đi tới ba thành phố lớn khác để ký tặng album.

Một tháng sau, một trăm ngàn đĩa CD vật lý đầu tiên của “Cổ Tích Người Lớn” đã được bán hết.

Album đầu tiên do Thẩm Thứ sáng tác đã kiếm được rất nhiều tiền cho hãng đĩa của Tinh Nghi.

Tiệc chúc mừng cho sự thành công của album được tổ chức vào chủ nhật đầu tiên của tháng 9. Là ông chủ lớn của giải trí Tinh Nghi, Kiều Nhung cũng sẽ tham dự bữa tiệc này.

Mặc dù chủ tịch Kiều chỉ muốn nhìn thấy vợ mình do bận việc mà không thể về nhà. Nhưng trong mắt người ngoài, việc này đã cho thấy tầm quan trọng của Thẩm Thứ đối với giải trí Tinh Nghi, cũng như địa vị hiện giờ của cậu trong giới giải trí.

Giám đốc âm nhạc ký kết với cậu theo chỉ thị của cấp cấp trên cầm theo ly rượu, đứng trò chuyện với Quản Bằng ở một góc. Trời gần thu, nhưng cả hai người tươi cười rạng rỡ, cảm giác tràn đầy gió xuân.

Giám đốc khen ngợi: “Tôi thực sự đánh giá cao tài năng và giọng hát của Thẩm Thứ. Ông trời ưu ái cậu ấy, để cậu ấy trở thành ca sĩ. Việc cậu ấy nổi tiếng trong làng giải trí là chuyện đương nhiên.”

Quản Bằng cũng nghĩ vậy nên gật đầu: “Vâng, tôi cũng cảm thấy thế. Hơn nữa, Thẩm Thứ nhà ta không chỉ có thiên phú ca hát hạng nhất đâu.”

Giám đốc nghe vậy thì tò mò: “Còn có cái gì? A, phải rồi, trước đó cậu ấy cũng đóng phim truyền hình nữa đúng không?”

Quản Bằng như người cha già nói về đứa con nhỏ đầy triển vọng của mình, giọng nói tràn ngập sự tự hào: “Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Thứ nhà ta cũng đứng hạng nhất.”

“Nhưng mà đáng tiếc,” nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của anh ta đột nhiên ảm đạm: “Đáng tiếc âm nhạc mới là thứ cậu ấy yêu thích nhất. Cậu ấy nói với tôi, về phương diện đóng phim thì để bảo vệ danh tiếng của bản thân, cậu ấy sẽ lựa chọn kịch bản thật kỹ càng…”

Giám đốc ngắt lời Quản Bằng: “Cậu ấy nói rất đúng, anh xem cái người…”

Còn chưa nói hết câu, Quản Bằng đã vội xen vào: “Hàng tá kịch bản tôi để chồng chất trên bàn, thế mà một cái cậu ấy cũng không đồng ý. Tôi nghi ngờ cậu ấy chỉ lấy cớ này để lấp liếʍ cho qua thôi.”

Giám đốc nhìn thấy Thẩm Thứ và Kiều Nhung đang thân mật nói chuyện ở góc khác, tiếc nuối than: “Lúc trước tổng giám đốc Kiều muốn để Thẩm Thứ cho tôi, tôi lại cứ thầm than trong lòng rằng ngài ấy chỉ muốn chiều theo tình nhân nhỏ nhà mình.”

“Hiện tại xem ra, tổng giám đốc Kiều không hổ là người đã một tay khiến Phó ảnh đế có thể nổi tiếng như bây giờ. Ánh mắt chuẩn xác khiến người khác phải bội phục. Tôi thật sự là tự xấu hổ thay(*).”

(*) gốc tác giả dùng là “自愧弗如” zì kuì fú rú – tự quý phất như, nghĩa là tự cảm thấy không bằng người khác mà nội tâm xấu hổ, xuất phát từ “Liêu trai chí dị” (theo baidu).

Ông lắc đầu: “Là tôi ở trong giới giải trí quá lâu, tâm không sạch sẽ nữa rồi.”

Quản Bằng cũng lắc đầu theo: “Đúng vậy, thật ra tôi còn muốn Tiểu Thứ tham gia vài chương trình tạp kỹ khác, nhưng mà cậu ấy nói chỉ ca hát thôi cũng giúp tôi kiếm được tiền để quỹ đen riêng rồi…”

Cả hai đều phấn khích nên uống nhiều thêm mấy ly, ông một câu tôi một câu về chuyện xung quanh Thẩm Thứ. Nhưng rồi cũng thành ông nói gà bà nói vịt.

Mà Kiều Nhung và Thẩm thứ ngồi bên kia, nhìn như ông chủ đang cùng nghệ sĩ thảo luận về vấn đề tình cảm vô cùng quan trọng và sâu sắc.

Ánh mắt Kiều Nhung nặng nề, mang theo chút tức giận và tủi thân thoáng qua. Trong giọng nói chỉ toàn sự kiên trì cố chấp: “Thẩm Thứ, anh hối hận.”

“Anh lẽ ra không nên ký hợp đồng để giúp em nổi tiếng.”

“Anh phát hiện ra anh không thích nhìn thấy em bắt tay với fans, chụp ảnh rồi còn mỉm cười với họ, hát cho họ nghe. Anh không thích em dùng khoảng thời gian đáng lẽ phải ở bên anh, để đi ký tặng cho bọn họ. Anh không thích xung quanh nhiều người thích em như vậy.”

“Lẽ ra, anh nên khóa em lại căn biệt thự đó mãi mãi.”

Ánh mắt Kiều Nhung ánh lên tia nguy hiểm: “Thẩm Thứ, em chỉ là của riêng tôi thôi.”

Thẩm Thứ bị lời tỏ tình mạnh mẽ của bạn trai làm cho sửng sốt, chậm rãi phun ra: “Đệt.”

(*) ở đây vốn gốc là “卧、槽” pinyin là wo cao, nói lái từ đm nên mình để vậy nha.

Thẩm Thứ: “Thật sao?”

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của đại lão mạnh như thế cơ à?

Thẩm Thứ bỗng cười rộ lên, cầm lấy một ly rượu đỏ, vui vẻ nói: “Em thích.”

“Chúng ta giống như con rùa nhìn hạt đậu xanh(*), vậy chi bằng ở bên nhau mãi mãi đi?”

(*) Vương bát khán lục đậu: Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu.

——————-
« Chương TrướcChương Tiếp »