Chương 17

Ở phần thi đầu tiên không có yêu cầu gì với việc cải biên bài hát, các học viên có thể tự quyết định sẽ hát bản gốc hoặc cải biên lại theo phong cách của mình.

Thẩm Thứ cẩn thận nghiên cứu các bài hát được chọn, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của Mạc Dương, cậu thêm thắt một chút thay đổi để làm nổi bật kỹ năng ca hát và giọng hát.

Rốt cuộc… cậu vốn là một pháo hôi, lại muốn đánh bại vai chính.

Thời gian trôi qua mau, Thẩm Thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đi tới trung tâm chế tác điện ảnh tham gia tiết mục ghi hình.

Trận thi đấu này không được diễn tập trước, không cần tạo hình cầu kỳ, không có sân khấu cũng không có khán giả. Địa điểm quay là một phòng sinh hoạt chung rộng 200 mét vuông.

Bảy mươi hai học viên ngồi cùng nhau, năm vị cố vấn ngồi ở chỗ khác, nhận xét từng phần biểu diễn của học viên. Sau đó, tiến hành cho điểm từng học viên của đội mình.

Đối với hầu hết mọi người, cơ bản thì đây cũng chỉ là một buổi biểu diễn tài năng, thế nhưng vẫn sẽ loại đi tám người không may mắn.

Sau khi tất cả đều đã tới đông đủ, người chủ trì nói một chút lời giới thiệu ngắn gọn: “Minh tinh phá tường” trận đấu đầu tiên – từ 72 người xuống 64 người – chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ Kiều Nhung, bốn vị cố vấn đều lên bốc thăm quyết định trình tự thí sinh lên thi đấu. Kết quả, Thẩm Thứ và Phó Thời Kiêu của nhóm cố vấn Mạc Dương sẽ lên sân khấu lượt thứ hai.

Tổ tiết mục xác định lại một lần nữa với các học viên về trình tự lên sân khấu.

Thẩm Thứ suy nghĩ một chút, những học viên lên sân khấu đầu tiên hẳn sẽ không bị so sánh với những người tới trước. Nếu bị cố vấn của mình loại, vậy thì chỉ cần biểu diễn không quá tệ, sẽ có cơ hội được nhóm cố vấn khác giữ lại, cuối cùng còn có thể chuyển sang tổ khác.

Thế nhưng đồng thời, nếu lên sân khấu trước, điểm cố vấn đưa ra sẽ không xác định được, những người có thực lực chắc sẽ không chọn cách này.

Cậu quyết định sẽ lên sân khấu muộn một chút, chọn số thấp hơn, bắt đầu nghiêm túc quan sát từng người lên thể hiện.

Nhóm học viên của Tô Cảnh Minh dẫn đầu lên sân khấu, trong đó có Cố Đình Thâm.

Hắn hát một ca khúc có tiết tấu nhanh, ở giữa bài còn thêm đoạn rap của mình vào.

Thẩm Thứ có hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thảo nào bình thường Cố Đình Thâm trang điểm hơi có chất hip-hop. Thì ra là hắn theo phong cách này thật, thậm chí còn thể hiện khá tốt.

Quả nhiên, vài vị cố vấn đều đánh giá Cố Đình Thâm không tệ, cuối cùng hắn xếp vị trí thứ hai trong tổ của Tô Cảnh Minh.

Tranh đấu nội bộ trong tổ của Tô Cảnh Minh kết thúc, vẫn giữ nguyên đội hình mười sáu người, không có ai bị đào thải. Tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm, không khí trong phòng nghỉ cũng hài hòa hơn.

Tiếp theo là lượt của tổ Mạc Dương lên sân khấu.

Tổ của Mạc Dương có 21 người, phải loại năm người đi.

Người lên sân khấu đầu tiên chính là một diễn viên trung niên đã quá thời, biểu diễn quy củ nên Mạc Dương chỉ cho điểm coi như đạt tiêu chuẩn, để hắn ở lại.

Người thứ hai lên sân khấu chính là nữ diễn viên mấy năm gần đây khá xuất sắc ở các vai phụ. Có thể do gần đây cô ở trong đoàn phim nên không chuẩn bị kỹ, khi hát còn có vài vị cố vấn phải nhíu mày. Chỉ có một mình Kiều Nhung khác biệt, ôm tay không tỏ thái độ, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng, người diễn viên này bị Mạc Dương nghiêm khắc phê bình một trận, sau đó nhận điểm không đạt tiêu chuẩn.

Các vị cố vấn khác cũng không có ý định cứu cô lại nên cô bị loại thẳng tay.

Sau khi tổ tiết mục tuyên bố chuyện này ở trước mặt mọi người, nữ diễn viên xấu hổ đến mức nước mắt giàn giụa.

Việc này ngay lập tức khiến cho không khí ở hiện trường nóng lên. Ai ai cũng cố gắng tỏ ra nghiêm túc hơn, không dám lơ đễnh.

Dù sao cũng là nghệ sĩ có độ nổi tiếng nhất định, tham gia một gameshow lại bị loại ngay từ vòng đầu tiên quả là một chuyện mất mặt.

Chuyện này nếu không cẩn thận còn có thể bị đem ra thành tư liệu để hắc, khiến cho cư dân mạng và hắc tử cười nhạo.

Những người lên sân khấu sau nữ diễn viên, mặc kệ trình độ thế nào, thái độ đều nghiêm túc, chỉn chu hơn nhiều.

Sau đó Mạc Dương lại loai đi hai học viên, trong đó có một nữ diễn viên được Nguyễn Thanh và Tô Cảnh Minh cứu, có cơ hội được tiếp tục tham gia thi đấu.

Tới gần giữa trưa, cuối cùng cũng tới phiên ảnh đế Phó Thời Kiêu lên sân khấu. Thẩm Thứ lúc này mới nhận ra hắn trùng hợp lại xếp ngay trước cậu.

Cậu thở dài một hơi, thầm nghĩ, xem ra suy nghĩ của cậu và Phó ảnh đế lại giống nhau. Chỉ là, theo lý thuyết thì Phó Thời Kiều không thể nào bị loại ngày từ trận đầu được, hoàn toàn không cần bày mưu tính kế như vậy.

Cho dù “Minh tinh phá tường” không có gì mờ ám, nhưng anh dù sao cũng là người tổ tiết mục phí tâm tư mời tới nhất, thực lực lại mạnh. Dù thế nào cũng sẽ được giữ làm chiêu bài để tuyên truyền cho chương trình, ắt sẽ được giữ đến cuối cùng.

Khi Thẩm Thứ còn đang thất thần, Phó Thời Kiều đã cầm một cây đàn guitar tới trung tâm sân khấu.

Sau khi thử điều chỉnh âm đàn guitar, hắn bắt đầu gảy đàn, một đoạn nhạc đệm êm ái vang lên.

Phó Thời Kiêu nương theo nhạc đệm, bắt đầu biểu diễn.

Thẩm Thứ không vui bĩu môi: Hèn gì lại chọn bài hát này, đúng là ý định giống y như tôi.

Cậu xác định rồi, Phó ảnh đế và cậu, mệnh không hợp, bát tự cũng cực kỳ không hợp!

Chính là cái loại tương lai không phải ta chết thì là ngươi chết!

Sau khi tức giận lải nhải mấy câu, Thẩm Thứ lấy lại tinh thần, cẩn thận nghe Phó Thời Kiêu ca hát.

Giọng hát Phó Thời Kiêu dịu dàng mà trầm thấp, ca khúc được hắn biểu diễn tới mức rủ rỉ êm tai. Thật là lay động lòng người.

Hơn nữa, Thẩm Thứ nghe được, điệp khúc của bài hát này đã được hắn cải biên lại. Phần biên khúc rất có trình độ, làm nổi bật thanh âm đặc sắc của hắn.

Điểm vòng này của hắn có lẽ sẽ không thấp.

Ca khúc kết thúc, rất nhiều người vẫn còn chìm đắm trong tiếng ca của Phó Thời Kiêu, chưa thể hoàn hồn.

Tô Cảnh Minh phá vỡ không khí yên tĩnh, nói một chữ: “Hay!”

Sau đó nhận xét thêm: “Phó ảnh đế, cậu hát rất hay. Mỗi một điểm trong bài hát đều được xử lý vô cùng hoàn mỹ. Cậu chắc chắn là một người bị sự nghiệp diễn viên làm chậm trễ việc trở thành ca sĩ nha.”

Sau đó, Quách Chỉ San và Nguyễn Thanh cũng đánh giá cho Phó Thời Kiêu khá cao, ngay cả người ít phản ứng như Kiều Nhung cũng lộ ra nụ cười.

Mạc Dương lại vô cùng vừa lòng với Phó Thời Kiêu, cho hắn điểm cao nhất trong nhóm vừa biểu diễn.

Phó Thời Kiêu tạm thời xếp thứ nhất trong đội của Mạc Dương. Thẩm Thứ không phục, xoa tay nóng lòng muốn lên thử.

Ngay khi cậu đang đứng trên sân khấu chuẩn bị biểu diễn, Kiều Nhung lại nói với đạo diễn của tổ tiết mục: “Đạo diễn Tống, có lẽ mọi người đều mệt rồi. Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục ghi hình sau.”

Kim chủ lên tiếng thì không ai dám từ chối. Tổng đạo diễn bị đại lão điểm danh lập tức cúi đầu khom lưng đi tới, cầm loa nói với học viên: “Mọi người đều theo lời của ngài Kiều đi. Nghỉ trưa một tiếng, đi ăn cơm ở dưới tầng một. Buổi chiều hai giờ quay lại đây ghi hình là được.”

Thẩm Thứ: …

Aaaaa, CMN không được! Tôi muốn lập tức lên sân khấu phân cao thấp với Phó Thời Kiêu!

Mọi người sớm đã đói tới mức ngực trước dán lưng sau, tất cả đều nghe lời đứng dậy rồi rời đi.

Thẩm Thứ ngồi lại ghế, bỗng tức giận: Kiều Nhung xấu xa, anh không thể làm người được sao?!!

Tức chết ông đây rồi!

Cố Đình Thầm từ trong đội ngũ đi ra muốn cùng đi nhà ăn với cậu.

Thẩm Thứ tức giận trả lời: “Tôi không ăn.”

Nhưng không chờ Cố Đình Thâm mở miệng khuyên bảo, giây tiếp theo, bụng của Thẩm Thứ vô cùng đúng lúc kêu lên hai tiếng.

Thẩm Thứ: …

Cậu xấu hổ nhìn Cố Đình Thâm, đứng dậy đi ra ngoài.

Hai người đi rồi, phòng quay chỉ còn lại bốn vị cố vấn, Kiều Nhung và Phó Thời Kiêu.

Đạo diễn Tống cẩn thận hỏi Kiều Nhung: “Ngài Kiều, tôi mới gọi điện thoại đặt bàn ở nhà hàng đối diện. Chúng ta gọi ảnh hậu Hàn cùng nhau qua đó đi?”

Kiều Nhung liếc mắt nhìn về phía cửa, không biết là nhìn cái gì mà mày nhíu lại. Sau đó, từ chối đề nghị của đạo diễn: “Không cần vất vả như thế, đi xuống nhà ăn là được rồi.”

Đạo diễn Tống giật mình lại không dám phản bác, chỉ gật đầu đồng ý: “Được được được.”

Cùng lúc đó, Phó Thời Kiêu không dấu vết xoay người, nương theo ánh mắt của Kiều Nhung mà nhìn ra phía cửa, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thứ đang choàng vai bá cổ Cố Đình Thâm lắc lư biến mất ở chỗ ngoặt.

Phó Thời Kiêu rủ mắt suy tư, sau đó nói với Kiều Nhung: “Vậy chúng ta cùng đi nhà ăn ăn cơm trưa đi!”

Thiên hậu Quách Chỉ San và thiên vương Tô Cảnh Minh đang định cầu cứu hắn nghe vậy trên mặt đều là vẻ kính nể, chỉ thiếu không giơ ngón cái lên khen ngợi: Phó ảnh đế quả là hình tượng mẫu mực của giới, những minh tinh khác phải học theo. Bình dị gần gũi như vậy, không hề làm giá chút nào!

Vì thế, đạo diễn Tống vốn định tự rút tiền túi mới khách nhìn thấy mấy vị cố vấn sôi nổi đứng dậy, nói muốn thử đồ ăn ở nhà ăn của trung tâm chế tác điện ảnh.

Đã lâu không được ăn.

Tống đạo diễn trẻ tuổi không nhịn được cảm động: Rốt cuộc là tôi đã mời được thần tiên nào đây! Thần tiên tuyệt vời! Người thật tốt quá!

Nhân viên công tác ở trung tâm chế tác điện ảnh người thường cũng thường xuyên tiếp xúc với các minh tinh, bởi vậy nên không hề hiếu kỳ với người trong giới giải trí, chẳng có tham vọng vây xem này nọ.

Thẩm Thứ và Cố Đình Thâm bước vào nhà ăn, đến trước cửa sổ lựa chọn đồ ăn trưa cho mình. Cố Đình Thâm còn phải giảm béo vì vai diễn, chỉ lấy một ít rau và một quả táo. Thẩm Thứ tâm trạng khó chịu, cầm một cái đùi gà lớn.

Cố Đình Thâm nhìn thấy, có ý tốt nhắc nhở cậu: “Tí cậu còn phải ca hát, ăn ít một chút.”

Thẩm Thứ uể oải nói: “Tôi biết rồi, tôi chỉ nhìn qua thôi.”

Cố Đình Thâm: “Cậu nhìn thì người khác không thể ăn nó nữa đâu!”

Thẩm Thứ: “Tôi lấy về làm cơm chiều không được à?”

Hai người vừa cãi nhau vừa đi đến một bàn trống ngồi xuống, ngồi đối diện nhau ăn rau xà lách và cà chua.

Vài phút sau, Cố Đình Thâm đang ngồi mặt hướng ra ngoài cửa sổ chợt tò mò hỏi Thẩm Thứ: “Đồ ăn của trung tâm này ăn ngon lắm sao? Nổi danh hả?”

“Không biết, sao thế?” Thẩm Thứ thuận miệng hỏi hắn, sau đó chỉ đùi gà trong bát: “Không thì cậu nếm thử chút đi?”

Cố Đình Thâm xua tay, ý bảo cậu nhìn phía sau. Thẩm Thứ đang nhai rau trong miệng, nghiêng đầu nhìn thì thấy Kiều Nhung, Phó Thời Kiêu và bốn vị cố vấn đang cầm đĩa đứng trước cửa sổ.

Cậu chạm mắt cùng Phó Thời Kiêu, sau đó thấy Phó Thời Kiêu cười nói với Kiều Nhung rồi đi về phía cậu.

Thẩm Thứ nuốt rau trong miệng xuống, quay đầu lại nói với Cố Đình Thâm: “Tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.”

Giây tiếp theo, Phó Thời Kiêu và Kiều Nhung một trước một sau đi tới bàn của hai người.

Phó ảnh đế ôn hòa, lễ phép hỏi hai người: “Chúng tôi ngồi đây có được không?”

Thẩm Thứ ở dưới bàn ăn hung hắn đá vào chân Cố Đình Thâm, ý bảo hắn từ chối.

Cố Đình Thâm nhịn đau, gương mặt tươi cười nói với hai người kia: “Anh Thời Kiêu, ngài Kiều, mau ngồi đi. Chúng tôi không ngại đâu.”

Phó Thời Kiêu ngồi bên cạnh Thẩm Thứ, nghiêng đầu cười với cậu.

Thẩm Thứ: Mịa(*)!