Editor: TiêuBeta: KemBiên thành Ma Vực.
Đệ tử chính đạo tới rèn luyện.
Yến Cảnh Hành cười hỏi: "Có nhìn ai không vừa mắt không?"
Phàn U Dật khẽ lắc đầu.
Yến Cảnh Hành hỏi tiếp: "Đấy đều là người chính đạo đứng đắn à?"
Phàn U Dật ậm ừ "Đúng vậy."
Hắn lại bổ sung một câu: "Hình như đều là bằng hữu của Khê Nhu."
Yến Cảnh Hành nhướn mày: "Ồ, bằng hữu của con gái chúng ta."
Phàn U Dật liếc y một cái, cũng không phủ nhận: "Coi là vậy đi."
Quý Kiều dẫn đầu đám người, nàng mặc một thân hắc y, tay cầm bảo kiếm, thể hiện rõ khí thế của một Đại sư tỷ.
Nàng nhìn người Ma giới ăn mặc y phục đủ loại màu sắc, an cư lạc nghiệp trước mặt có chút nghẹn lời.
Nàng quay đầu lại trừng một thanh niên phía sau: "Không phải ngươi nói ngươi ma giới thích mặc màu đen sao?"
Nàng vì để không bị chú ý mới cùng một đám sư đệ sư muội mặc một thân đen tuyền như vậy.
Người thanh niên kia ngượng ngùng nói: " Quý sư tỷ, ta cũng chỉ là nghe sư thúc nói vậy." Lúc sư thúc tới rèn luyện đã trăm năm trước.
Quý Kiều vươn tay gõ đầu sư đệ một cái: "Tôn Tĩnh! Lần sau mà còn như vậy thì cẩn thận sư tỷ đánh ngươi đó!"
Tôn Tĩnh lẩm bẩm: "Sư tỷ, ngươi đánh ta rồi."
Quý Kiều lại trừng Tôn Tĩnh một cái, Tôn Tĩnh không dám nói gì nữa.
Đúng lúc này, thành chủ biên thành dẫn nha sai đi qua đây.
Thành chủ biên thành Ma Vực mặc một thân chỉnh tề trang nghiêm, nha sai bên người cũng rất có uy thế —— nhìn qua thì đám người Quý Kiều cnagf giống người xấu.
Thành chủ cau mày trừng mắt: "Các ngươi là ai? Dám làm loạn ở đây, không sợ Ma Tôn đại nhân tra hỏi sao?"
Quý Kiều hơi khom người hành lễ, "Xin tiền bối đừng tức giận, đám tiểu bối đang sắm vai nhân vật, không phải là muốn làm loạn dân tâm...."
Thành chủ hừ một tiếng: "Quả nhiên các ngươi sinh quá muộn, một đám nhãi ranh không tim không phổi! CHa mẹ các ngươi chưa từng dạy các ngươi Ma Vực chúng ta chán ghét nhất quần áo như vậy sao?"
Quý Kiều hơi giật mình, lễ phép nói: "Mong tiền bối chỉ rõ."
Thành chủ vừa lòng mà mở miệng: "Trước khi Ma Tôn đương nhiệm lên làm Ma Tôn, Ma Vực bị bao phủ trong đêm tối, mọi người mặc quần áo đen để ẩn nấp trong bóng tối, tránh bị dã thú phát hiện. Chúng ta chưa từng nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cho đến tận khi Phàn Ma Tôn tới, chúng ta mới có thể nhìn tới ánh sáng lóa mắt như vậy, mới có thể sống một cuộc sống có trật tự."
Đám người Quý Kiều sững sờ.
Thành chủ lấu ra cái tẩu, ngậm trong miệng: "Chẳng qua, đám nhãi ranh, phạm sai chính là phạm sai, phải học được cách gánh vác."
Quý Kiều: "Có ý gì?"
Một nha sai bên người thành chủ nói: "Ý của thành chủ chính là các ngươi vào lao ở mấy ngày, nếu cha mẹ các ngươi đến làm thủ tục thì có thể ra tù nếu không tới đón thì các ngươi phải ở trong đó đủ 15 ngày mới được thả."
Quý Kiều:!!!
Cha mẹ nàng sao có thể tới Ma Vực đón nàng chứ!!
Khi Ma Tôn đại nhân đưa theo yêu phi vào thành, thành chủ đại nhân cung cung kính kính tiếp đón hai người.
Thành chủ cẩn thận mà đánh giá Yến Cảnh Hành, Phàn U Dật đã phát hiện ánh mắt đánh giá của gã từ sớm.
Cuối cùng Ma Tôn đại nhân không nhịn được mà mở miệng: "Ngươi nhìn y làm gì?"
Thành chủ cẩn thận mà trả lời: "Thuộc hạ chưa từng gặp vị đại nhân này, sợ tiếp đãi không chu toàn."
Phàn U Dật lạnh nhạt nói: "Y là thê tử của bản tôn."
Vốn muốn Yến Cảnh Hành diễn làm yêu phi của mình nhưng khi chính mình nói như vậy thì trong nháy mắt hắn lại tưởng thật.
Yến Cảnh Hành bóp bóp tay Phàn U Dật, lúc này Phàn U Dật mới biết được mình nắm tay y hơi chặt quá, hắn nhẹ giọng dỗ dành: "Ta xin lỗi, sẽ không có lần sau."
Yến Cảnh Hành khẽ cào vào lòng bàn tay Phàn U Dật, trên mặt y là nụ cười khôngtim không phổi.
Phàn U Dật biết Yến Cảnh Hành không tức giận liền yên tâm tiếp tục nói chuyện với thành chủ, "Giờ biết tiếp đãi y như thế nào chưa?"
Thành thủ liên tục nói vâng: "Thuộc hạ đã biết, phu nhân được tiếp đãi theo đúng quy cách với tôn thượng."
Phàn U Dật khen: "Rất tốt."
Yến Cảnh Hành thực sự không nhìn được nữa, nói với thành chủ: "Thành chủ đại nhân, không cần phiền toái. Ta nghĩ, có lẽ các ngươi có thể giúp ta tìm một nhóm người có thói quen cùng hành vi khác vỡi người Ma giới chúng ta không?"
Thành chủ sửng sốt, sau đó nói: "Ma Tôn phu nhân đúng là liệu sự như thần! Hôn nay có một đám nhãi ranh...không phải, một đám nhỏ chơi sắm vai nhân vật gì đó ở ngoài cổng thành."
Yến Cảnh Hành cong khóe môi: "Giờ đang ở đâu?"
Thành chủ liếc nhìn Phàn U Dật, Phàn U Dật gật gật đầu, thành chủ liền nói: "ở trong nhà lao, chờ cha mẹ bọn họ đến đón. Chẳng qua mấy nhãi...đứa nhỏ mạnh miệng, không chịu nói cách liên hệ với cha mẹ chúng."
Yến Cảnh Hành cười ra tiếng: "Hahahahahahaha...Ta không nhịn nổi, Phàn U Dật, chúng ta có tính là cha mẹ bọn chúng không?"
Phàn U Dật cười: "Không tính —— chúng ta coi như là bá phụ, bá mẫu."
Quý Sùng Sơn
(Chưởng môn Huyền Kiếm Phong, cha của Quý Kiều), tên này vĩnh viễn là đệ đệ của hắn.
Thành chủ vội vàng hành lễ, "Thuộc hạ có mắt không thấy Thái Sơn, không ngờ rằng sẽ mạo phạm thân thích của ngài. Chẳng trách mấy vị tiểu đạo hữu không chịu cho ta cách thức liên hệ, hóa ra là cẩn thận, đúng là nhân tài."
Yến Cảnh Hành cười tủm tỉm: " Không sao, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện chạy tới đây...Chẳng qua, các ngươi bắt chúng như thế nào?"
Thành chủ nhớ tới liền tức giận: "Ngài dạy dỗ mấy đứa nhỏ như thế nào vậy? Đám nhỏ kia bởi vì tò mò mà mặc một thân đồ đen, như vậy sẽ bị cho là quân phản loạn mà bắt lại!"
Yến Cảnh Hành cười không dừng được, chọc chọc Phàn U Dật.
Ma Tôn đại nhân 'khụ' một tiếng, giọng điệu nghiêm túc: "Trải nghiệm sẽ đưa ra kiến thức chính xác nhất, chỉ khi mấy đứa nhỏ trải qua thì mới hiểu được điều này."
Thành chủ đại nhân như hiểu ra: "Aiz, vẫn là tôn thượng cùng phu nhân biết cách dạy con."
Phu nhân của tôn thượng cười phủ nhận: "Cũng không phải. Đạo lý lão tổ tông truyền xuống thôi."
Khi đám người Quý Kiều được thả ra, bọn họ đều rất khó hiểu: "Xin hỏi thành chủ đại nhân, là ai đưa bọn ta ra?"
Sắc mặt thành chủ đại nhân không đẹp tý nào; "Là bá phụ của các ngươi."
Quý Kiểu:?
Gia phụ không có huynh đệ mà!
Quý Kiều hành lễ, dẫn đám sư đệ sư muội ra khỏi thành.
Quý Kiều vội vàng truyền âm cho phụ thân: "Chưởng môn."
Quý Sùng Sơn bình đạm hỏi: "Có chuyện gì?"
Quý Kiều kể lại chuyện lạ đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Các sư đệ sư muội cũng tò mò mà dựng tai lên nghe —— muốn biết người được chưởng môn cài vào Ma Vực là ai.
Sau khi Quý Sùng Sơn nghe xong, giọng nói có chút ý cười hỏi: "Người kia là ai?"
Quý Kiều nói: "Tự xưng là bá phụ của con."
Quý Sùng Sơn cười ra tiếng: "Được rồi, chắc chắn là tiểu tử Phàn U Dật, các ngươi đó, hôm nào qua cảm ơn hắn, với cả không được gọi bá phụ, Kiều Nhi, phải gọi là thúc phụ!"
Cái tên tiểu tử Phàn U Dật này vĩnh viễn là đệ đệ.
Quý Kiều:?!
Ma Tôn!
Với cả, không phải người nói là không thể gọi con là Kiều Nhi giống như khi ở nhà sao? Vừa kích động một cái liền gọi luôn?
Sư đệ sư muội:?
Ma Tôn!!
Nhìn ánh mắt vừa khϊếp sợ vừa tò mò của đám tiểu bối, Quý Sùng Sơn nói: "Năm Tiên Ma đại chiến ấy, Phàn U Dật kề vai chiến đấu cùng ta, hai người chúng ta kết bài làm huynh đệ. Ma Tôn khi đó muốn để bóng tối thống trị thế giới, cái tên tiểu tử Phàn U Dật này không giống bình thường, hắn muốn ánh sáng chiếu tới Ma Vực, thế là đi làm Ma Tôn!"
Đệ tử Huyền Kiếm Phong nhớ lại Ma Vực mới nhìn thấy lúc nãy, trật tự, quy củ. Bọn họ dưng dưng: Phải có tinh thần hiến dâng đến cỡ nào mới có thể tới Ma Vực —— bị người khá hiểu lầm, bị người khác sợ hãi, xa lánh mà yên lặng làm anh hùng hi sinh cơ chứ.
Yến Cảnh Hành dựa vào vai Phàn U Dật, giọng điệu nghẹ nhàng, "Cái vị kết bái đệ đệ này của ngươi có vẻ không đáng tin cậy cho lắm."
Phàn U Dật cười: "Tuy hắn không đáng tin cậy nhưng hắn tin ta."
Yến Cảnh Hành 'ừ' một tiếng: "Ta cũng tin ngươi."
Hắn tin nhân phẩm của ngươi, ta cũng tin.
Ta còn tin ngươi có thể sống sót.
Yến Cảnh Hành rất vui, mấy ngày nay y để ý thấy tâm tình của Phàn U Dật rất tốt, có thể thấy được ma cổ đang dần biến mất.
Phàn U Dật nói tiếp: "Ta tốn 7 năm điều tra rõ kẻ hãm hại ta, kẻ thù gϊếŧ một nhà ta, cũng đã gϊếŧ được hơn nửa bọn chúng."
Yến Cảnh Hành ngoan ngoãn nghe, vỗ vỗ vai Phàn U Dật tỏ vẻ bản thân đang nghe.
Giọng điệu Phàn U Dật bình đạm, tựa như không chút để ý: "Ngươi nói, tại sao lòng người lại có thể như vậy chứ."
Yến Cảnh Hành lắc đầu: "Phàn U Dật."
Ánh mắt của Phàn U Dật không hề thay đổi: "Ừ."
Yến Cảnh Hành cười cong mắt: "Lòng người cũng có một mặt tốt."
Phàn U Dật không quan tâm lắm: "Có lẽ ngươi nói đúng."
Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật, chờ Phàn U Dật quay qua.
Nhưng Ma Tôn đại nhân vẫn không quay lại.
Yến Cảnh Hành vỗ vỗ vai Phàn U Dật.
Phàn U Dật quay lại, đối diện với đôi mắt như chứa đầy sao của Yến Cảnh Hành, hắn sững sờ.
Hắn nghe thấy giọng nọi ngọt ngào của người đứng cạnh: "Lòng của người khác thế nào thì ta không dám đảm bảo, nhưng ta đối với ngươi là thật lòng."
Trái tim Phàn U Dật như nổi sóng, từng cơn sóng mãnh liệt cuộn trào khiến trái tim hắn đập nhanh như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Hắn nhướn mày: "Ngươi chứng minh như thế nào?"
Yến Cảnh Hành cười tươi, chỉ trời: "Lời ta nói chính là lời thề."
Người càng mạnh, chịu càng nhiều hạn chế của Thiên Đạo, mỗi một câu nói đều là một lời thề.
Mặt Phàn U Dật không có biểu cảm gì, nhưng màu đỏ đang lan hết cả tai đã thể hiện tất cả.
Hắn cố gắng hết sức để giữ vững giọng điệu, đối diện với Yến Cảnh Hành: "Sao ngươi lại luôn thích thề vậy?"
Yến Cảnh Hành cũng không dời tầm mắt, "Không phải chính ta thích thề, đây chẳng qua là cách nhanh nhất để ngươi tin tưởng ta thôi."
Phàn U Dật trầm giọng: "Tại sao muốn ta tin tưởng?"
Yến Cảnh Hành lắc đầu: "Ta không muốn nói, nhưng ta biết ngươi hiểu."
Phàn U Dật luống cuống né tránh ánh mắt của Yến Cảnh Hành: "Ta không hiểu."
Yến Cảnh Hành thở dài, khóe môi cong lên tạo thành một đường cung đẹp mắt: "Tùy ngươi, nếu ngươi nói ngươi không hiểu thì ta chờ ngươi hiểu."
Sao ta nỡ lòng mà ép ngươi được chứ.
Phàn U Dật ủ rũ nói: "Ngươi cách ta xa một chút đã."
Yến Cảnh Hành nhìn hắn, cười cực kỳ đẹp: "Được."
Yến Cảnh Hành quay người, nụ cười biến mất trong nháy mắt.
Y bước vào ma cung.
Sao có thể vui vẻ chứ.
Không giả vờ nổi nữa.
Ừm... y rất lười.
Phàn U Dật nhìn bóng lưng rời đi của Yến Cảnh Hành, cụp mắt.
Người sắp chết như hắn, sao có thể đón nhận một người như vậy chứ.
Y tốt như vậy.
Hắn đè tay lên ngực, dường như muốn cố gắng kìm nén sự đau đớn trong tim, nhẹ giọng nói: "Đừng nhảy nhanh nhưu vậy."
Hắn thở dài, vỗ vỗ ngực: "Đừng nhảy nhanh như vậy—— nhảy nhanh như vậy làm ta cảm thấy đau quá."
Hết chương 7.