Editor: TiêuBeta: KemTrong khi đang ngự kiếm, Phàn U Dật quay lại nhìn Yến Cảnh Hành rất nhiều lần, làm Yến Cảnh Hành lo không biết sẽ xảy ra tai nạn gì không.
Yến Cảnh Hành duỗi tay vỗ vỗ lưng Phàn U Dật: "Tập trung vào, tạ sợ xảy ra chuyện."
Phàn U Dật nghe thế, dường như nghĩ đến điều gì đó bật cười, bấm pháp quyết để phi kiếm tự bay, bản thân thì xoay người chăm chú nhìn Yến Cảnh Hành.
Yến Cảnh Hành duỗi tay nâng cằm Phàn U Dật, cười: "Ngươi biết ý ta không phải như này."
Phàn U Dật thuận thế mà cọ cọ tay y: "Không thể tập trung ngự kiếm."
Yến Cảnh Hành duỗi bàn tay còn lại xoa tóc Phàn U Dật.
Ma Tôn đại nhân phát hiện người yêu của mình rất thích tóc mình. Hắn kề sát lại, để Yến Cảnh Hành tiện xoa đầu hắn hơn.
Yến Cảnh Hành cười cong mắt, "Sao ngươi lại đáng yêu vậy chứ?"
Phàn U Dật mở to đôi mắt xinh đẹp, khóe môi hơi cong: "Ngươi không thích sao?"
Yến Cảnh Hành chạm ngón tay lên chóp mũi Phàn U Dật, "Ngươi đoán."
Phàn U Dật nghe thế nhướn mày " Vậy là thích."
Yến Cảnh Hành cười nhìn Phàn U Dật, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Phàn U Dật nhướn mày, "Ta muốn nghe ngươi nói."
Yến Cảnh Hành duỗi tay ôm Phàn U Dật vào lòng, giọng nói đầy bất đắc dĩ lại yêu chiều: "Nhóc con, lần nào cũng phải là ta chủ động?"
Phàn U Dật nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Không phải."
Yến Cảnh Hành cà lơ phất phơ đáp: "Ồ ~"
Phàn U Dật duỗi tay ôm Yến Cảnh Hành, tiếng cười của hắn vang lên bên tai Yến Cảnh Hành.
Phàn U Dật cọ cọ cổ Yến Cảnh Hành, hai người cũng không nói gì tiếp, cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc ôm nhau hóng gió.
Luc này, Phàn U Dật cảm thấy rất thỏa mãn.
Hắn thích Yến Cảnh Hành.
Ở cạnh Yến Cảnh Hành làm hắn có cảm giác an tâm và an toàn tuyệt đối. Vậy nên hắn thích nhìn Yến Cảnh Hành bất đắc dĩ nhưng lại yêu chiều khi nói chuyện với hắn.
Hắn từng cảm thấy cô độc, không thể tin tưởng bất kỳ ai, nhưng giờ hắn biết bản thân cũng có một người để dựa vào.
Hắn có thể dùng lời nói vụng về của mình để diễn đạt nội tâm, cho dù những lời nói ấy không thể truyền tải hết ý nghĩ của hắn nhưng cũng không lo Yến Cảnh Hành sẽ hiểu lầm.
Phàn U Dật cảm thấy ấm áp và yên bình.
Cho đến khi phi kiếm nhắc nhở hai người đã đến nơi,hai người mới kết thúc thời khắc yên bình ngắn ngủi này.
Phàn U Dật điều khiển kiếm bay về phía trước, phá kết giới bảo vệ của Hoa Dung Tự.
Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành: "Thân ái, chú ý an toàn."
Yến Cảnh Hành nghiêng đầu cười, "Vậy ngươi phải bảo vệ ta cho tốt đó."
Phàn U Dật vươn tay để linh lực của mình bao quanh người Yến Cảnh Hành, lại đưa cho y một đống pháp bảo, cười: "Ta chỉ ở cách ngươi một tức."
Yến Cảnh Hành cười, đi vào Hoa Dung Tự.
Y dùng linh lực của Phàn U Dật để đi trên không, dừng bên người trưởng lão Thanh Tịnh của Hoa Dung Tự, cười: "Trưởng lão, đừng niệm kinh nữa, tiểu bối mang theo lễ vật đến thăm ngươi."
Thanh Tịnh trưởng lão bối rối: "Ngươi là ai?"
Yến Cảnh Hành duỗi tay lấy hộp ma cổ ra, lắc lắc trước mặt Thanh Tịnh trưởng lão: "Đây là lễ vật năm đó trưởng lão tặng phu quân nhà ta, giờ phu quân của ta phát đạt, đương niên là phải đáp lễ cho trưởng lão."
Thanh Tịnh trưởng lão đương nhiên nhận ra chiếc hộp này, mặt trắng bệnh: "Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Yến Cảnh Hành cười: "Ta nói phu quân nhà ta, trưởng lão còn không hiểu sao? Ta là người yêu của Phàn U Dật."
Thanh Tịnh trưởng lão không nói một lời, nhìn thẳng Yến Cảnh Hành, dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ y.
Cuối cùng Thanh Tịnh trưởng lão nhắm mắt lại, " Cũng đúng, năm đó lão nạp làm việc xấu, tu vi trì trệ nhiều năm không tiến, giờ các ngươi tới báo thù cũng phải."
Yến Cảnh Hành cười nhìn Thanh Tịnh trưởng lão: "Vậy còn mong trưởng lão nói rõ chuyện năm đó làm với phu quân nhà ta?"
Thanh Tịnh trưởng lão nhắm mắt lại: "Không thể nói."
Yến Cảnh Hành cười, nhìn về phía các đệ tử Phật môn đang trợn mắt há mồm: "Chào các tiểu đạo hữu. Ta là người yêu của Ma Tôn Phàn U Dật, hôm nay tới là muốn sư phụ của các người nói chuyện hãm hại phu quân nhà ta năm đó."
Sau đó y nhìn về phía Thanh Tịnh trưởng lão, giọng nói mang theo ý cười nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được sự đe dọa: "Không phải là ngươi không muốn thừa nhận chứ?"
Thanh Tịnh trưởng lão cụp mắt, "Ngươi muốn lão nạp nói cái gì?"
Yến Cảnh Hành cong môi: "Cũng không cần nói cái gì quá đáng —— nói năm đó ngươi đã làm gì đi?"
Thanh Tịnh trưởng lão nhìn về phía Yến Cảnh Hành: "Các ngươi đoán chắc lão nạp sẽ nói?"
Yến Cảnh Hành cười gật đầu: "Năm đó trưởng lão cũng là vì người nhà bị bắt mới đồng ý, lúc ấy chắc cũng không ngờ rằng bọn chúng sẽ gϊếŧ người nhà của ngươi đi? Ngươi không muốn trả thù sao?"
Gương mặt Thanh Tịnh trưởng lão lộ ra vẻ mỏi mệt: "Vậy đi."
Yến Cảnh Hành cảm thấy mỹ mãn, nghe Thanh Tịnh trưởng lão nói xong, nhìn về phía đám tiểu bối bị phá vỡ thế giới quan, cười như không cười, nói một câu: "Chính đạo loạn như vậy... Các tiểu đạo hữu, các ngươi phải cẩn thận các trưởng bối, sư huynh sư tỷ nhìn có vẻ hiền từ nha."
Yến Cảnh Hành cười, gọi: "Phàn U Dật."
Ma Tôn đại nhận xuất hiện từ khoảng không, chắn trước mặt Yến Cảnh Hành: "Ai bắt nạt khanh khanh của bản tôn?"
Đệ tử Phật môn:??? Cái gì mà bắt nạt hay không bắt nạt??
Yến Cảnh Hành kéo kéo góc áo ơud: "Giải thích rõ ràng, trả cho ngươi một cái công đạo."
Yến Cảnh Hành ló đầu ra từ sau lưng hắn, "Có phải không, các tiểu đạo hữu?"
Các đệ tử Phật môn gật đầu theo bản năng.
Yến Cảnh Hành ghé sát vào tai Phàn U Dật: "Đừng lãng phí thời gian ở đây, đi tìm chó trụ trì kia."
Phàn U Dật nghe câu nói lớn mật ý của y, khóe miệng giật giật, bế Yến Cảnh Hành lên, biến mất.
Sau khi hai người rời đi, đám đệ tử cẩn thận hỏi Thanh Tịnh trưởng lão: "Sư phụ, giờ hai người kia đã đi rồi, ngài nói thật đi ạ."
Thanh Tịnh trưởng lão nhắm mắt lại. "Những lời ta vừa mói đều là thật, đúng là các ngươi cần biết được sự hiểm ác của Tu chân giới."
Các đệ tử ồ lên.
Có một số đệ tử đạo tâm không vững, đả tọa tĩnh tâm tại chỗ.
Từ đây, hình tượng của Phàn U Dật ở Hoa Dung tự hoàn toàn thay đổi.
Đương nhiên cũng có người nêu thuyết âm mưu, đây là do trưởng lão bị Phàn U Dật đe dọa, nhưng sau khi bọn họ điều tra chuyện năm đó, cũng phát hiện rất nhiều chỗ đáng ngờ.
Phàn U Dật bế Yến Cảnh Hành, đi vào phòng thiền của trụ trì.
Hắn rút kiếm, kề kiếm vào cổ trụ trì: "Trụ trì sư thúc, đã lâu không gặp."
Trụ trì là huynh đệ kết bái của sư tôn Phàn U Dật, Phàn U Dật phải gọi ông một tiếng sư thúc.
Trụ trì giương mắt nhìn Phàn U Dật, thời gian đã sắp đến, không còn đủ pháp lực để duy trì trú nhan thuật, đôi mắt đυ.c mờ hiện lên sự già nua.
Trụ trì than nhẹ: "Lão nạp vốn cũng không có nhiều thời gian."
Phàn U Dật cười: "Giờ sư điệt ở Ma giới có chút thành tựu, đều là nhờ sư thúc thành toàn. Nhưng mà sư thúc —— sao lại không dùng linh đan diệu dược đổi đượcnhờ vào việc hãm hại sư điệt để kéo dài tuổi thọ?"
Trụ trì nhìn Phàn U Dật, chợt nói: "Nếu ngươi là tới báo thù thì mau ra tay đi."
Phàn U Dật nói: "Nhưng ta muốn một cái trong sạch."
Trụ trì thở dài: "Ngươi là cấm kị của cả Tu chân giới. Nếu ngươi muốn trong sạch thì phải tìm được Long Uyên."
Phàn U Dật nhíu mày: "Thần Khí Long Uyên?"
Khóe môi trụ trì cong lên đầy châm chọc: "Ngươi cho rằng thứ mà khiến cả Tu chân giới phải ra tay là gì?"
Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật đang không nói nên lời, lắc đầu —— vẫn cần phải huấn luyện thêm.
Yến Cảnh Hành cười nhạt: "Trụ trì cũng biết, Thần Khí Long Uyên vạn người theo đuổi?" Tuy rằng y chướng mắt.
Dường như trụ trì lười nhìn người không liên quan, chỉ nhìn Phàn U Dật.
Yến Cảnh Hành lại nói: "Muốn tìm Long Uyên phải dựa vào đàn Động Địa."
Trụ trì đột nhiên nhìn về phía Yến Cảnh Hành: "Ai nói cho ngươi?"
Yến Cảnh Hành cong môi: "Ta có phương pháp của ta."
Trụ trì cười trào phúng: "Phàn U Dật, người bên cạnh ngươi đúng là không đơn giản..."
Yến Cảnh Hành lấy đàn Động Địa ra, cười nói với trụ trì: "Biết hàng không?"
Trụ trì lộ ra ánh mắt khát vọng,
Yến Cảnh Hành gõ đầu Phàn U Dật một cái, "Nhìn ngươi xem, như vậy thì tra được manh mối gì chứ? Liên quan đến báo thù một cái là xúc động như vậy, nhóc con, phải luyện tập nhiều."
Yến Cảnh Hành cười nhìn về phía trụ trì: "Vậy ngươi đoán ra ta là ai rồi nhỉ? Không thể giữ ngươi lại rồi."
Vẻ mặt của trụ trì thay đổi.
Hết chương 11.