Không lâu sau, tin tức đã truyền tới kinh thành.
Ngũ hoàng tử Tống Hành nuôi tư quân ở hoàng lăng, ý đồ mưu phản, bị Chúc tướng quân dẫn binh gϊếŧ đến trở tay không kịp, quân của Tống Hành tan tác hết, Tống Hành cũng bị bắt sống.
Hoàng thượng long nhan đại nộ, giam lỏng Tống Hành trong thuỷ lao Hình bộ, mỗi ngày chỉ được ăn chút cơm canh đạm bạc, hành hạ gã tới sống dở chết dở.
Ta có cùng Chúc Sương Sương đến thăm gã một lần.
Tống Hành nào còn dáng vẻ hăng hái như xưa, cả người mất đi sức sống, gầy trơ cả xương, trong mắt chỉ còn trơ tử khí.
Thấy người tới là Chúc Sương Sương, Tống Hành nhếch mép một cái.
“Không ngờ chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ còn mình cô tới thăm ta.”
“Chuyện tư binh, là cô nói với phụ thân cô sao?”
Chúc Sương Sương không trả lời, chỉ lấy cái hộp đang ôm trong lòng ra, đặt trước mặt Tống Hành.
“Chúc Sương Sương, biết cô lâu như vậy, cô vẫn luôn là con cờ ta điều khiển dễ dàng nhất. Ta làm sao cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là cô bắt đầu thông minh từ lúc nào?”
Chúc Sương Sương bình tĩnh nhìn Tống Hành: “Từ khi ta không còn yêu ngươi nữa.”
“Tống Hành, ngươi thật đúng là người không chừa bất cứ thủ đoạn nào.”
Tống Hành hơi sửng sốt, sau đó lại cười khổ một tiếng.
“Người không vì mình trời tru đất diệt, Chúc Sương Sương, ta cũng không tin cô vẫn luôn trong sáng như cô thể hiện.”
“Hơn nữa, nếu ta không giở hết thủ đoạn, ta sớm đã chết đói rồi.”
“Chỉ đáng tiếc, còn kém một bước nữa thôi, ta đã có thể leo lên ngôi vị kia, có đủ tư cách thắp cho mẫu phi một ngọn đèn trường minh.”
“Ngươi có từng nghĩ, thứ mẫu thân ngươi xem trọng không phải những cái này hay không.” Chúc Sương Sương rủ mắt, “Cả đời bà ấy khốn khổ bởi thâm cung, chết vì mưu tính, không tưởng được con mình lại là người rất giỏi tính toán.”
Nói xong, Chúc Sương Sương mở cái hộp trên đất, cầm một chiếc váy múa hoa lệ tinh xảo ra.
“Đây là di vật của mẫu phi ngươi. Ta vốn định mặc nó múa Hồng Quận Vũ cho ngươi xem vào ngày chúng ta thành hôn. Bây giờ, trả nó lại cho ngươi.”
Tống Hành nhìn chằm chằm chiếc váy, trong mắt loé lên chút ánh sáng nhỏ nhoi: “Sao cô lại có di vật của mẫu phi? Sao cô biết nhảy Hồng Quận Vũ?”
Chúc Sương Sương chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn gã một lần cuối, sau đó dắt ta về, không một lần quay đầu lại.
Sau lưng có tiếng xích sắt bị kéo lê và tiếng Tống Hành gào thét.
“Chúc Sương Sương, cô trở lại cho ta! Khụ khụ, cô nói cho rõ ràng, sao cô có thể…”
Gã cố chịu đựng đám nước dơ hôi thối, điên cuồng giãy giụa muốn xông ra, liều mạng muốn kéo Chúc Sương Sương lại cho mình một đáp án.
Nhưng gã, sẽ vĩnh viễn không có được.
Vì gã không xứng.
Sinh nhật năm ta mười tuổi, một đạo sĩ cử chỉ kỳ quái đến cho ta một lá bùa.
Sau khi pha với nước mà uống, đột nhiên ta lại nói chuyện được.
Và tiếng lòng của ta, cũng không còn được ai nghe thấy nữa.
Ta nhìn Chúc Tuấn Dung đang múa kiếm trong sân, Chúc Sương Sương tủm tỉm đọc thoại bản với mọi người, Chúc phụ thân và Chúc phu nhân đang tình tứ cùng một chỗ, trong lòng thấy thật ấm áp.
Bọn họ đều còn sống, tốt quá rồi.
Kết thúc.