“Ai nha, tay bệ hạ bị thương rồi!”
Quý phi thấy vết máu trên tay hoàng thượng, vội bảo cung nhân truyền thái y.
Chúc Sương Sương lại đứng dậy, lên tiếng: “Kim sang dược của ngũ điện hạ đâu? Loại mà hôm trước người lấy dạ minh châu của ta đi điều chế ấy? Từ đây tới thái y viện cũng không gần, điện hạ lấy ra cầm máu cho bệ hạ trước đã.”
Ta và Chúc Tuấn Dung nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn cúi đầu, cố giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân, âm thầm thề sau này tuyệt đối không đắc tội với Chúc Sương Sương.
Sức chiến đấu của Chúc Sương Sương không yêu đương mù quáng, thật bùng nổ quá.
Không chọc nổi, không chọc nổi đâu.
Tống Hành mím môi trừng mắt nhìn Chúc Sương Sương, đã sắp bóp nát ly rượu trong tay.
Gã nào có lấy dạ minh châu làm kim sang dược gì, chỉ đành ra hiệu bảo thuộc hạ lấy kim sang dược mà thái y viện phân phát.
Dù không có dạ minh châu, nhưng thuốc trong cung đều là hàng thượng phẩm, hoàng thượng vẫn cầm máu rất mau.
Quý phi đúng lúc tán dương: “Thái y còn chưa kịp tới mà máu của bệ hạ đã cầm được rồi, may mà có lão ngũ hiếu thảo. Thuốc từ dạ minh châu này đúng là không tệ.”
Chẳng ai ngờ, vị thái y mới vào thái y viện này không phải người nịnh hót, còn rất thật thà nữa.
Thái y hơi nhíu mày, cầm bình kim sang dược lên ngửi, cuối cùng quỳ xuống nói: “Hồi bệ hạ, nương nương, kim sang dược này do thái y viện điều phối, là kim sang dược thông thường phát cho mỗi cung, không hề có chứa dạ minh châu.”
Hít hà, bị vả mặt quá nhanh, cứ như vũ bão.
Tống Hành là một người thông minh, tự biết đã chui vào tử cục, cho dù gã biện minh thế nào cũng là sai.
Tội khi quân, có trăm miệng cũng không cách nào bào chữa.
Tống Hành quỳ sụp xuống đất, chỉ nói bốn chữ: “Nhi thần biết sai!”
Hoàng thượng ngồi ở trên cao, lạnh lùng nhìn Tống Hành hồi lâu, chỉ dùng mũi hừ nhẹ một tiếng.
Hoàng đế không nói tiếng nào, chỉ giơ tay, đổ bình thuốc bột xuống đầu Tống Hành.
Ta bình tĩnh nhìn Chúc Sương Sương: [Double Kill!]
Chưởng sự thái giám vội vã bước vào, hỏi nhỏ nên xử lý Đường Thủy Nguyệt thế nào.
Hoàng thượng vẫn nhìn chằm chằm Tống Hành, cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên: “Dám làm một bài từ đại nghịch bất đạo như thế, còn dám rêu rao trước mặt trẫm, trẫm vốn nên gϊếŧ ả.”
“Nhưng niệm tình ả là bằng hữu lão ngũ mời tới, cứ miễn cho tội chết, cắt lưỡi, chặt hết ngón tay, để ả không thể làm ra bất kỳ loại thơ từ đại nghịch bất đạo nào nữa!”
Ta ngồi đó, lần đầu tiên tự thân cảm nhận được cơn giận của đế vương, tim đập bình bịch, xém nữa đã tè ra quần.
Đường Thủy Nguyệt là hoàng hậu tương lai, cứ thế bị nhị tỷ cho hết vai?
Tống Hành buồn bực quỳ trên đất, giờ phút này đây cả bản thân hắn còn khó giữ, đương nhiên không thể nói giúp cho Đường Thủy Nguyệt.
Chúc Sương Sương lại lên tiếng.
“Bệ hạ, thần nữ có một thỉnh cầu, xin bệ hạ đáp ứng!”
Hít, cứ thấy nhị tỷ sắp tung chiêu đặc biệt.
Hoàng thượng quay sang nhìn Chúc Sương Sương, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Nói đi.”
Chúc Sương Sương chợt quỳ xuống đất: “Xin bệ hạ đồng ý cho thần nữ giải trừ hôn ước với ngũ điện hạ!”
“Trong dân gian có tin đồn ngũ điện hạ đã hẹn ước cả đời với hoa khôi chốn phong nguyệt, bọn họ còn nói, còn nói…” Khoé mắt Chúc Sương Sương đỏ ửng, “Nói trong lòng ngũ điện hạ, thần nữ còn kém hơn cả một hoa khôi, thần nữ cho dù có chết, cũng không muốn chịu loại nhục nhã này!”
“Nói bậy…” Tống Hành còn chưa nói hết, đã bị hoàng thượng đá cho một cước vào ngực.
Quý phi thấy vậy cũng không dám tiến lên, chỉ có thể dè dặt quan sát vẻ mặt hoàng thượng: “Thần thϊếp lại cảm thấy tin đồn không phải thật, chi bằng hoàng thượng phái người đi thẩm tra hoa khôi kia…”
“Không cần.” Hoàng thượng nhắm hai mắt lại, rồi lập tức mở ra, thở dài một tiếng, “Chúc Sương Sương, trẫm đồng ý thỉnh cầu của ngươi.”
“Truyền thêm một ý chỉ nữa, ngũ hoàng tử Tống Hành, vĩnh viễn không được kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Chỉ trong nháy mắt, Tống Hành mặt cắt không còn giọt máu, hoàn toàn xụi lơ trên đất.
Lòng ta lúc này cứ như một ấm nước sôi, sùng sục hô to: [Triple Kill! Nhị tỷ cứ yên tâm mà bay, muội với đại ca sẽ không chịu thua kém bay theo!]
Chúc Tuấn Dung lại bắt đầu cười ngu.