Tống Hành cũng nhìn Đường Thủy Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm, có hơi muốn chiếm lấy ả làm của riêng.
“Hay cho câu [Những mong người sẽ mãi, ngàn dặm ngắm thuyền quyên]!” Hoàng thượng vỗ tay cười to, “Khúc từ này là người phương nào viết ra? Trẫm chưa từng nghe qua giai điệu này, chỉ thấy vô cùng khác biệt, đặc biệt là cách dùng từ, câu nào cũng vô cùng sâu sắc, chữ nào cũng có thể trở thành châm ngôn!”
Đường Thủy Nguyệt hành lễ với hoàng thượng.
“Hồi hoàng thượng, khúc từ này là do dân nữ sáng tác, dân nữ đặt nó là [Thuỷ điệu ca đầu].”
Ả ta khẽ nhướng mày, hai má hồng hồng liếc sang Tống Hành.
“Dân nữ quen với ngũ hoàng tử ngoài cung, xem như là một nửa tri kỷ. Hôm nay là sinh nhật ngũ điện hạ, dân nữ không có gì quý giá, bèn sáng tác một bài từ tặng cho điện hạ, cũng xem như là một phần lễ vật đi…”
Ta đang gặm móng heo cũng ngưng luôn.
[Quá không biết xấu hổ rồi! Đạo thơ của Lý Bạch xong thì bắt đầu gieo hoạ cho Tô Thức đó! Không biết làm thơ, ngâm từ* thì đừng làm. Lấy đồ của người khác nâng cao danh tiếng của bản thân, không có chút liêm sỉ nào hết!]
*Từ: là một thể loại văn học, hình thành vào đời Đường, và phát triển mạnh vào đời Tống, Trung Quốc. Ở đây Đường Thủy Nguyệt ngâm Thuỷ điệu ca đầu theo phong cách “từ”, đa số các nữ chính xuyên không đạo nhạc khác cũng vậy.
Dù Chúc Tuấn Dung không phải lần đầu thấy cảnh này, nhưng cũng không nhịn được chán ghét phải trừng Đường Thủy Nguyệt một cái. Nghĩ tới việc xém chút nữa hắn đã si mê con người dối trá này, Chúc Tuấn Dung hận không thể tát mình hai cái.
Còn Chúc Sương Sương thì cười nhưng không vui mở miệng: “Đường cô nương, trong lời bài hát có mấy chỗ ta vẫn không rõ lắm, xin nhờ cô giải thích đôi điều.”
“Xin hỏi ý nghĩa của hai chữ [thuyền quyên] là gì?”
Đường Thủy Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là chỉ vầng trăng, ngắm thuyền quyên nghĩa là cùng nhau thưởng ánh trăng. Chúc nhị tiểu thư học đủ loại thi thư, mà ngay cả điều này cũng không biết hay sao?”
“Ta tài sơ học thiển, quả thật không biết.” Chúc Sương Sương lắc đầu: “Thuyền quyên lâu nay chỉ để hình dung người con gái, Đường cô nương có thể giải thích vì sao ở đây lại dùng để chỉ mặt trăng hay không?”
“Đó là vì Hằng nga bay lên mặt trăng, nên mới có truyền thuyết mỹ nhân ở trong cung trăng, sau lại dùng từ thuyền quyên này để chỉ mặt trăng…”
Thấy vẻ mặt người xung quanh ngày càng mờ mịt, Đường Thủy Nguyệt chợt im bặt không kể tiếp.
Ta cười.
[Triều đại này làm gì có truyền thuyết Hằng nga bay lên cung trăng, giờ để xem Đường Thủy Nguyệt định bay nhảy kiểu gì!]
Thấy dáng vẻ ấp úng của Đường Thủy Nguyệt, Chúc Sương Sương cũng không tiếp tục làm khó, mà hỏi sang câu khác.
“Đường cô nương, còn câu [Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo] lại là ý gì?”
Ta bóp mạnh bắp đùi Chúc Tuấn Dung, cố nhịn cười.
Tô Thức viết câu “Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo”, vốn là để thở than do vừa bị triều đình giáng chức.
Mà Đường Thủy Nguyệt lại dám thốt ra câu [Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo] này trước mặt hoàng đế, còn là dưới thời thái bình thịnh thế, ít nhiều gì cũng có ý khıêυ khí©h hoàng quyền.
Thấy Đường Thủy Nguyệt chậm chạp không trả lời, Chúc Sương Sương vẫn chân thành hỏi tiếp: “Đường cô nương? Bọn ta vẫn đang chờ Đường cô nương chỉ giáo mà.”
“Câu, câu này nghĩa trên mặt chữ, nghĩa là trăng sáng treo cao trong gió rét, đúng, là vậy đó…” Đường Thủy Nguyệt càng nói càng chột dạ, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tống Hành có vẻ hơi tức giận, lên tiếng: “Đủ rồi, Sương nhi, hôm nay nàng nói nhiều…”
“Xoảng!”
Lúc Chúc Sương Sương hỏi câu thứ nhất, nụ cười tán thưởng hoàng đế dành cho Đường Thủy Nguyệt sớm đã biến mất, thay vào đó là cẩn thận dò xét.
Đến lúc nghe câu “Càng ở nơi cao càng lạnh lẽo”, mặt hoàng thượng sớm đã sầm xuống, tức giận quăng ly rượu xuống chỗ Đường Thủy Nguyệt.
Cái ly vỡ thành từng mảnh vụn, văng trúng trán Đường Thủy Nguyệt, làm ả ta bị thương.
Đường Thủy Nguyệt hét lên một tiếng, hốt hoảng quỳ xuống đất, máu tươi chảy dọc theo trán.
Lần này, sợ là phải huỷ dung.
“Càng trên cao càng lạnh lẽo, giỏi cho câu càng trên cao càng lạnh lẽo…” Sắc mặt hoàng thượng xấu đến đáng sợ, tức giận bật cười: “Trẫm cũng không ngờ, lão ngũ còn kết giao với loại bằng hữu thế này.”
“Các ngươi còn ngơ ra đó làm gì, không mau lôi ả ta xuống!” Quý phi vội nháy mắt với cung nhân, lại rót thêm một ly rượu cho hoàng thượng, “Bệ hạ bớt giận.”
Tống Hành nhìn Đường Thủy Nguyệt bị kéo xuống như heo, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắn răng nhịn xuống.
Trong lòng ta reo lên một tiếng: [First Blood!]