Ta xuyên vào sách, trở thành tam tiểu thư phủ tướng quân, Chúc Yên Nhiên.
Lúc Chúc Yên Nhiên vừa sinh ra, chỉ vì một câu “Đứa bé này có thể trừ tà” của một tăng nhân, Chúc Yên Nhiên bị ép đưa vào cung ở với thái hậu.
Lúc này mới hơn ba tuổi, vì nghe phải mấy lời không nên nghe mà bị người xấu đẩy xuống nước, chec chìm.
T..hi th...ể của Chúc Yên Nhiên vừa bị trả về phủ tướng quân không lâu, ta đã ngồi bật dậy, xém xíu nữa là hù chec cả nhà.
Ta há miệng, phát hiện mình không thốt ra được tiếng nào, trở thành một bé c..âm.
Ta liếc nhìn từng khuôn mặt trong sảnh, trong lòng càng ngày càng lạnh.
Cả nhà đều là quân tốt thí dùng xong là vứt nha.
[Cái người cao to bên trái đó chắc là đại ca Chúc Tuấn Dung của ta, thanh xuân phơi phới làm gì mà không được, tự dưng lại đi làm nam phụ si tình, cuối cùng què chân mù mắt bị người ta vứt bỏ!]
[Chị đẹp bên phải hẳn là nhị tỷ Chúc Sương Sương của ta, haiz, nhị tỷ đầu toàn yêu đương, yêu nam chính tới mất hết lý trí, cuối cùng bị gã lợi dụng xong thì biếm làm quân kỹ.]
[Người đang bước tới là mẫu thân ta Chúc phu nhân, mẫu thân ơi, mạng người khổ quá, kết cục là bị nam chính siết cổ tới chec trước mặt nhị tỷ, hu hu hu…]
Lúc đó ta đang chìm đắm trong cốt truyện, nước mắt tuôn trào, không thấy mặt cả nhà tự dưng đen thui hết.
“Con đi mời đại phu tới khám cho tam muội muội.” Chúc Tuấn Dung xoay người định ra ngoài, vừa hay đυ.ng phải cô gái đang bước vào.
Thấy người nọ, hai tai hắn đỏ bừng, hô lên: “Đường cô nương, sao cô lại tới đây?”
Thấy hình hoa mai giữa trán người nọ, ta khóc càng lớn hơn.
[Cô ta tới, cô ta tới rồi, nữ chính Đường Thuỷ Nguyệt theo đúng tiến độ tới gieo hoạ cho Chúc gia rồi!]
[Lần này Đường Thủy Nguyệt tới đưa thiệp mời hội ngâm thơ cho đại ca, chính tại hội thơ này, Đường Thủy Nguyệt thành danh nhờ ngâm một bài thơ của Lý Bạch, đại ca sẽ hoàn toàn u mê Đường Thủy Nguyệt, làm trâu làm ngựa cho cô ta, cả tự trọng cũng không cần...]
Chúc Tuấn Dung ho khan một tiếng, đưa ta ly trà để ta đừng có nghĩ nữa.
“Lần này ta tới, là để đưa huynh thiệp mời hội ngâm thơ.” Đường Thủy Nguyệt tươi cười, móc một tấm thiệp mời ra đưa Chúc Tuấn Dung, “Trong kinh ta không có bạn bè gì, biết mỗi mình huynh, thế nên huynh nhất định phải tới nha!”
Lúc Đường Thủy Nguyệt móc ra tấm thiệp mời, cả nhà ai cũng khϊếp sợ nhìn ta.
Nhất là Chúc Tuấn Dung, mặt thối như mới gặm phân, chậm chạp không chịu nhận thiệp mời, cứ như đó là một củ khoai lang bỏng tay ấy.
Đường Thủy Nguyệt khẽ nhíu mày, nhét luôn tấm thiệp vào tay Chúc Tuấn Dung, rồi quay lưng đi mất.
Chúc phu nhân đen mặt, hung hăng trừng Chúc Tuấn Dung một cái.
“Đường cô nương đó từ lúc bước vào không hề chào hỏi một ai, một con bé vô giáo dục không biết chui từ đâu ra, mà cũng câu được tim con nữa à!”
“Cái hội thơ gì đó, nếu muốn đi, thì dẫn…”
Chúc phu nhân nhìn qua nhìn lại giữa ta với nhị tỷ mấy lần, cuối cùng do dự nhìn ta.
“Dẫn tam muội muội con theo, tam muội con biết trừ tà, tránh cho con gặp mấy thứ không sạch sẽ bên ngoài!”
Ta chớp chớp mắt, trên lông mi còn vương đầy nước mắt.
Tự nhiên thấy nặng gánh quá!