Chương 7

Thạch Lãnh nhíu mày, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Băng Hàng một chút, hồng nhuận bóng loáng, vì thế lãnh đạm cảnh cáo: “Đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”

Tô Băng Hàng sửng sốt, hắn làm sao biết được cậu muốn chạy trốn? Chẳng lẽ nam chủ của cuốn tiểu thuyết này cũng có khả năng đọc được suy nghĩ của người ta? Tô Băng Hàng không khỏi cảm thấy hồi hộp, xem ra sau này cậu nhất định phải tránh xa nam chủ ra mới được.

Cung Vũ Quân nói xong rất nhanh, đã đến lượt Tô Băng Hàng. Tô Băng Hàng nuốt nước miếng, ở trong lòng tự khích lệ bản thân.

Mày là một sinh viên sắp tốt nghiệp đại học với tuổi tâm lý là 22! Còn là thiếu gia của nhà họ Tô, một trong bốn nhà giàu có nhất! Mày sợ cái gì! Mày rất đẹp trai, mày là bất khả chiến bại trong thế giới dựa vào khuôn mặt này, không gì cản nổi được chứ?

"...Xin chào mọi người, tôi là Tô——"

"Ahhhhhhhhh Tô Băng Hàng!!! Em yêu anh!!!"

"Tô Băng Hàng! Tô Băng Hàng!”

Tô Băng Hàng nhìn đám người đông nghịt dưới khán đài, nghe tiếng nói của họ hết đợt này đến đợt khác vang lên, chỉ cảm thấy rất khó hiểu. Vừa rồi nam hai lên phát biểu hình như không ồn ào như vậy, chẳng lẽ mị lực của cậu rất lớn sao? Còn lớn hơn cả nam chủ và nam hai?

Tô Băng Hàng không biết đây kỳ thực là sở thích kỳ quái của nguyên chủ Tô Băng Hàng, cậu ta đặt ra quy định là dù cậu ta có mặt ở đâu thì cũng phải hét to tên cậu ta, nhiệt tình bày tỏ tình yêu với cậu ta... Thật là vô liêm sỉ hết sức.

"Mọi người, xin hãy im lặng một chút... Làm phiền mọi người im lặng một chút... dừng lại, dừng lại, dừng lại!" Tô Băng Hàng không còn cách nào khác ngoài giơ tay ngăn cản và nâng cao giọng hơn một chút. Nói đến mức này mọi người cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nhưng vẻ mặt của bọn họ trông như đang nhìn một kẻ lập dị vậy, tiếp theo vang lên tiếng thảo luận không lớn không nhỏ ——

“Tô thiếu hôm nay làm sao vậy? Đầu óc bị cháy hỏng rồi à?”

“Trước kia không phải đều là chính chúng ta tự dừng lại sao?”

“Không biết nữa, thật kỳ quái a.”

Này nha, các người ồn ào như vậy thật sự không sợ tôi nghe thấy sao? Hơn nữa tôi thật sự đã nghe thấy hết rồi được không?

Ánh mắt cầu cứu không tự chủ được liếc nhìn qua Cung Vũ Quân và Thạch Lãnh dưới khán đài, Cung Vũ Quân chỉ cười nhìn cậu, vẫn ôn nhu như vậy, mà Thạch Lãnh lại cau mày nhìn Tô Băng Hàng với vẻ mặt phức tạp.

Không được không được, nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ bị bại lộ, ai kêu cậu chỉ là nam ba, trong nguyên tác cũng không có miêu tả nhiều... Ah ah ah.

“Khụ, tôi là Tô Băng Hàng, thành viên trong ban kỷ luật của trường..." Tô Băng Hàng dựa vào trí nhớ rời rạc của mình về "Giáo Thảo Bá Đạo Của Tôi" để nói xong một câu dài, kết quả không chỉ nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt, còn nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của một đám người.

Đừng nhìn nữa, tôi có cảm giác như sắp bị đôi mắt của các người đâm thủng rồi. Tô Băng Hàng chán nản bước xuống khỏi sân khấu.

Thạch Lãnh nhìn chằm chằm cậu, lúc đi ngang qua có đυ.ng chúng nhau một chút, nhưng Tô Băng Hàng lại có ảo giác chỗ bả vai của mình như bị cọ nóng lên, giống như người này đã hiểu rõ được hết thảy.

Lúc này có người vỗ vỗ vai Tô Băng Hàng, chính là Cung Vũ Quân.

"Băng Hàng, cậu có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Cơ hội tốt!

"Ừm, tôi hơi đau dạ dày một chút." Tô Băng Hàng khó chịu bĩu môi, một bộ nhìn như sắp khóc.

Cung Vũ Quân vẻ mặt lo lắng nói: "Làm sao đây... Hay là cậu đi nghỉ ngơi trước đi?”

"Được..." Tô Băng Hàng làm vẻ mặt yếu ớt mong manh, ôm bụng lặng lẽ rời đi. Ngay khi vừa rời khỏi khán phòng, cậu bắt đầu tìm kiếm lớp học. Trong nguyên tác, lớp học của Tô Băng Hàng là lớp A, lớp trọng điểm của năm thứ hai trung học. Những người có thể vào lớp học này đều là người không phải học rất giỏi thì chính là học rất giỏi còn giàu có, chẳng hạn như nhóm những người thừa kế của bốn tập đoàn lớn.

.

.

.

Hôm nay tặng mọi người thêm một chương nữa nha