Chương 10

Được được được tôi không phải tôi không phải, thưa ngài, xin đừng đến gần tôi như vậy được chứ, mặc dù trên người cậu có mùi rất thơm rất dễ ngửi, nhưng mà cậu không cảm thấy chúng ta đứng thế này quá gần sao, có chút hơi khó thở rồi a.

Tô Băng Hàng đang ở trong đầu chạy đua tìm lý do thích hợp để lấy cớ, thì đột nhiên nghe được giọng nói êm ái của ân nhân cứu mạng cách đó không xa.

"Các cậu tới chỗ này làm gì vậy?" Cung Vũ Quân kinh ngạc nhìn một màn "Thạch Lãnh ép Tô Băng Hàng vào tường" cảnh tượng, cảm thấy mình tựa hồ đã phát hiện được một thứ gì đó không hề tầm thường.

Cứu tinh! Tô Băng Hàng vội vàng đẩy Thạch Lãnh ra, chạy về phía Cung Vũ Quân: "Không có việc gì, chúng ta nhanh lên lớp thôi.”

Bây giờ liền ngay cả Cung Vũ Quân cũng có chút kỳ quái nhìn Tô Băng Hàng: “Cậu muốn đến lớp bây giờ?”

Phi phi phi! Cho mày mồm thối cho mày mồm thối!!. Lúc nãy mày không phải nên nói “Chúng ta cùng nhau đến hội học sinh thôi” hả!? Tô Băng Hàng, mày vì cái gì không ngã một lần thì khôn ra được một chút vậy a! Giờ thì biết làm sao để giải thích nữa đây trời.

Tô Băng Hàng cảm thấy vô cùng bất lực trước tình trạng OOC nghiêm trọng của mình, đột nhiên rất muốn từ bỏ việc giãy giụa.

"Dù sao cũng rất nhàm chán mà, thỉnh thoảng lên nghe giảng một chút cũng tốt." Tô Băng Hàng nở nụ cười chất phác tự nhiên, vỗ vỗ bả vai của Cung Ngọc Quân.

Thế là Tô Băng Hàng cuối cùng cũng đến được lớp A bí ẩn của học sinh năm hai dưới hai ánh mắt nghi ngờ của anh em.

Bởi vì ba người đã đến muộn hơn mười phút, vì thế —— trực tiếp từ cửa sau thoải mái hào phóng đi vào!

Tô Băng Hàng tự an ủi, đây là Mary Sue văn sắp đặt, phàm nhân chúng ta tốt nhất là đừng có cố phá vỡ nó, sau đó yên lặng quan sát vị giáo viên đang giảng bài đầy cảm xúc trên bục giảng.

Quả nhiên, giáo viên tựa hồ không hề kinh ngạc, thậm chí liếc mắt nhìn cũng không liếc lấy một cái, nhưng thật ra các học sinh phía dưới lại có chút giật mình.

Trong nguyên tác, Tô Băng Hàng là ngồi ở chiếc ghế bên cạnh Thạch Lãnh, lúc ấy khi cậu đọc nguyên tác cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hiện tại tự mình trải nghiệm cậu mới biết, có thể nói là sống không bằng chết.

Vừa ngồi xuống Cung Vũ Quân đã rất hợp tác mà tìm ra sách vở để bắt đầu học, nhưng mà còn nam chủ của chúng ta thì……

Vừa ngồi xuống cậu ta đã chống cằm và nhìn chằm chằm vào người bạn cùng bàn của cậu ta là cậu đây với ánh mắt rất không thân thiện. Tô Băng Hàng chỉ có thể giả vờ không cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt bên cạnh, nằm trên bàn giả vờ ngủ. Haha, kiến thức năm hai cấp ba vốn là trò trẻ con nên không nghe cũng không sao, nhưng nghĩ tới việc phải thi lại đại học khiến cậu có chút bực bội. Tô Băng Hàng nghĩ như vậy, vốn đang muốn ngủ mà cái đầu của cậu lại càng ngày càng tỉnh táo.

Tô Băng Hàng lén lút ngước mắt liếc nhìn nam chủ ngồi bên cạnh, may mắn, hắn không nhìn chằm chằm vào cậu nữa mà bắt đầu nghe giảng. Tốt lắm, nam chủ, chúng ta cứ tiếp tục như vậy đi, đợi thêm ba bốn ngày nữa, nữ chủ sẽ nhảy lớp đến lớp chúng ta, đến lúc đó cậu sẽ không còn cô đơn một mình nữa.

Tô Băng Hàng ở trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái lên, sau đó quay đầu đi chỗ khác, trùng hợp nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ở phía đối diện đang vứt mị nhãn cho cậu.

Ôi trời ơi! Suýt chút nữa thì quên mất, đây không phải bạn gái hiện tại của Tô Băng Hàng tên là Tần Miểu Miểu sao? Quả nhiên cô ấy thực sự rất xinh đẹp.

Tô Băng Hàng ngơ ngác nhìn Tần Miểu Miểu, Tần Miểu Miểu còn cho rằng là sắc đẹp của mình làm mê mệt Tô Băng Hàng.

Kỳ thật Tô Băng Hàng là đang suy nghĩ về cốt truyện.