Chương 6

Ngay lập tức thanh phi đao kia liền đâm vào vai Thẩm Đồng.

Hàn Doanh theo phản xạ quay đầu lại, miễn cưỡng đỡ lấy thân thể thiếu niên đang chậm rãi trượt xuống. Sự tình phát sinh quá đột ngột, Hàn Doanh nhất thời còn chưa kịp phản ứng, màu máu trên người thiếu niên mạnh mẽ đâm vào mắt hắn.

Trái tim trong phút chốc như ngừng đập, hoảng loạn cùng đau lòng chưa từng thể nghiệm qua làm cho tay Hàn Doanh không ngừng run rẩy, ".. Bảo Bảo?"

Đao đâm vào da thịt thiếu niên, chỉ chừa chuôi đao lộ ở bên ngoài, càng quan trọng là.. trên đao có độc. Matsumoto Ichiro một lần nữa bị đè lại, tròng mắt Hàn Doanh đỏ lên, tràn đầy lạnh lẽo âm trầm, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều sợ đến không dám thở, "Thuốc giải ở đâu?"

"Thiếu soái.." Vẫn là phó quan Lưu Vũ Sâm cố gắng chịu đựng áp lực cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Hắn đã chết.."

Matsumoto Ichiro cũng không biết dùng cách gì đã tự sát, coi như đem hắn chém thành muôn mảnh cũng không thay đổi được gì, Hàn Doanh cắn răng nỗ lực để cho mình khôi phục bình tĩnh, lập tức quyết định trở về soái phủ.

Khoảng thời gian này vì thân thể Hàn lão gia tử ngày càng sa sút, toàn bộ bác sĩ Đông y, Tây y nhất ở Nam tỉnh đều vào ở soái phủ, tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy xe, Hàn Doanh một tay đem Thẩm Đồng ôm vào lòng, một tay chặt chẽ bưng vết thương của hắn, thì thầm từng tiếng: "Bảo Bảo không sợ, gặp bác sĩ thì sẽ không sao.."

Nhưng từ tài xế đến vệ binh, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra giờ khắc này người đang sợ là Hàn Doanh, thiếu niên trong ngực hắn từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn nằm yên tĩnh, trong tròng mắt trắng đen rõ ràng thậm chí không có một tia sợ hãi tử vong mà người bình thường nên có, chỉ nhỏ giọng nói đau.

Thẩm Đồng trên người đao đã rút ra, máu không ngừng chảy ra ngoài, bởi vì trúng độc nên máu có màu đỏ sẫm. Ánh trăng cùng đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ xe đổ xuống trên mặt thiếu niên, càng làm rõ khuôn mặt suy yếu của cậu, cũng không biết Hàn Doanh là đang an ủi Thẩm Đồng hay vẫn là tự an ủi mình, "Bảo Bảo ngoan, không đau a, một hồi liền hết đau.."

Tiếng của hắn khàn khàn, lúc hôn lên mi tâm Thẩm Đồng môi đều có chút run rẩy, dáng dấp của hắn làm cho Thẩm Đồng đột nhiên rất khó chịu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nỗ lực mở miệng nói: "Cái kia, ta không nghĩ cứu ngươi, ngươi không nên hiểu lầm.."

"Khụ khụ," Thẩm Đồng là thật muốn giải thích rõ ràng, thậm chí dẫn đến bị sặc ho khan mấy lần, ".. Không phải ta nghĩ cứu ngươi, là thân thể tự nhiên chuyển động, hoàn toàn không khống chế được..

" Ta biết, ta đều biết. "Mắt Hàn Doanh lại càng thâm thúy hơn, hôn mi tâm của hắn nhẹ hống:" Ngoan, không cần nói chuyện..

Ngươi đều biết cái gì a? Đầu óc Thẩm Đồng có chút mơ hồ, còn muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc không có khí lực mở miệng. Mất máu làm cho hắn có chút buồn ngủ, chậm rãi nhắm chặt mắt lại.

"Bảo Bảo," Hàn Doanh lập tức đánh thức hắn, tuy rằng lo lắng nhưng lại cố gắng bảo trì âm thanh nhu hòa, "Không thể ngủ, chúng ta lập tức tới ngay, đợi đến nhà lại ngủ tiếp có được hay không?"

Chữ nhà này quá mức tươi đẹp, làm cho Thẩm Đồng không khỏi mở mắt ra, thần sắc mờ mịt cùng hoảng hốt làm cho người khác nhìn mà đau lòng.

Cuối cùng đã về tới soái phủ.

Xe chạy thẳng một đường đến lầu chính, Hàn Doanh ôm Thẩm Đồng cấp tốc xuống xe, một bên sai người đi kêu thầy thuốc, một bên nhanh chân đi tới phòng ngủ của mình, sau đó tại chỗ ngoặt của cầu thang gặp phải bát di thái Tô Xuyến Nhi.

"Đại thiếu gia, ngài về.."

Nhìn thấy Hàn Doanh, trên mặt Tô Xuyến Nhi lập tức lộ ra kinh hỉ, nhưng vừa mới nói được nửa câu, nhìn thấy thiếu niên trong ngực Hàn Doanh cùng thần sắc lo lắng trên mặt hắn mà dừng lại.

Coi như là thường ngày, Hàn Doanh cũng không thèm nhìn Tô Xuyến Nhi, huống chi giờ khắc này trong lòng tràn đầy lo lắng cho bảo bối trong ngực, vì vậy Tô Xuyến Nhi còn chưa thấy rõ mặt thiếu niên kia, Hàn Doanh đã trực tiếp lướt qua ả rời đi, ả giận đến cắn răng, tâm lý không khỏi nảy sinh ra nồng đậm căm ghét cùng không cam lòng, đánh bạo đi theo Hàn Doanh.

Nhìn bề ngoài vị Bát di thái này nhu nhược động nhân, nhưng là người có tâm kế. Sau khi tiến vào đại môn Hàn gia vào ba năm trước, liền bắt đầu ngoài sáng lẫn trong tối câu dẫn Hàn Doanh, đồng thời còn có bản lĩnh đem Hàn Ích Nhất xoay quanh, được Hàn Ích Nhất vô cùng sủng ái, thậm chí muốn đem nàng lên làm chính thất.

Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí đem Thẩm Đồng đặt trên giường của mình, liền nghe đến tiếng gõ cửa, tưởng là bác sĩ tới, đầu cũng không nâng nói: "Tiến vào."

"Đại thiếu gia" người đến là Tô Xuyến Nhi, trăm phương ngàn kế muốn đi nhìn tướng mạo Thẩm Đồng, một bên không biết vô tình hay cố ý hướng trên giường nhìn một bên thử thăm dò hỏi: "Vị tiểu công tử này là bị thương sao? Ai nha, làm sao chảy nhiều máu như vậy.."

"Đi ra ngoài," Hàn Doanh âm thanh lạnh như băng, "Cút!"

Khí thế lạnh lẽo trên người hắn dọa Tô Xuyến Nhi không khỏi lùi về sau một bước, lại vẫn cứ không đi, thậm chí cắn cắn môi như phi thường oan ức oán giọng nói: "Đại thiếu gia.."

Cố ý kéo dài âm cuối, mỗi một tiếng đều lộ ra mị lực, Hàn Doanh nheo mắt lại, vốn định trực tiếp đem nàng ném đi, nhưng vào lúc này thiếu niên trên giường co ro nhíu mày lại, "A.."

Nhất thời không quan tâm chuyện khác, vội vàng xem xét tình huống thiếu niên. Chỉ thấy thần sắc thiếu niên thoạt nhìn càng ngày càng thống khổ, lông mày cau chặt lại, thậm chí đem môi dưới cắn ra máu, toàn thân đều hơi phát run, cả người cuộn tròn lại, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể dễ chịu một chút.

Là do độc phát tác.

Độc mà Thẩm Đồng trúng nếu như người bình thường trúng phải không cần thiết vài giây liền có thể mất mạng, hắn hoàn toàn là dựa vào sự cường hãn của yêu thân mới chống đỡ được đến bây giờ. Đau đớn giống như hỏa thiêu càng ngày càng mạnh, cũng làm cho Hàn Doanh đau lòng cùng lo lắng đạt tới đỉnh điểm, vừa ôm hắn vừa đem ngón tay ngăn chặn miệng hắn để tránh cho hắn vì đau mà tự mình hại mình, lo lắng nói: "Bảo Bảo, ngươi.."

Lời còn chưa dứt, đã thấy quanh thân thiếu niên đột nhiên ngưng tụ một vòng bạch quang!

Sau một khắc bạch quang lóe lên, thiếu niên chậm rãi biến trở về thành một mặt gương nho nhỏ. Đợi sau khi bạch quang hoàn toàn tan hết, nơi nào còn có thân ảnh thiếu niên, chỉ có một mặt Hộ Tâm Kính yên tĩnh nằm ở trên gối.

Tình cảnh này thực sự quá ly kỳ, Tô Xuyến Nhi bỗng nhiên trợn to mắt, sợ hãi che miệng kêu lên: "..."

Thϊếp thân nha hoàn đi theo bên người ả biểu hiện càng hoảng loạn, thậm chí bị dọa tới nói lắp: ".. Có, có yêu quái, kia chiếc gương là yêu quái!"

Nha hoàn liên tiếp lui về phía sau, vừa hô vừa nỗ lực hướng ngoài cửa chạy, sau một khắc tiếng la đột nhiên ngừng lại.

Bùm --!

Đánh gãy nàng chính là một tiếng súng vang.

Nha hoàn lập tức thẳng tắp ngã trên mặt đất, một viên đạn ở giữa mi tâm, máu từ lỗ đạn không ngừng chảy ra. Nổ súng chính là Hàn Doanh, một loạt động tác cấp tốc từ lấy ra súng đến lúc kéo cò, ngay sau đó liền mặt không cảm xúc lấy đầu súng nhắm ngay Tô Xuyến Nhi.

Thời khắc này Tô Xuyến Nhi cảm nhận được tử vong. Hàn Doanh nhìn nàng như nhìn một kẻ đã chết, băng lãnh cùng sát ý nồng nặc trên người hắn làm cho nàng không có cách nào đứng vững. Tô Xuyến Nhi không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân Hàn Doanh gϊếŧ người, lập tức quỳ xuống phát thệ nói: "Ta có thể bảo đảm, bảo đảm sẽ không nói r a, tin tưởng ta, cầu ngươi đừng.."

Đáng tiếc Hàn Doanh chưa bao giờ tin bất cứ người nào.

Vận mệnh Tô Xuyến Nhi cùng nha hoàn kia giống nhau, ả mở to mắt ngã ngửa ra sau, chết không nhắm mắt.

Cùng lúc đó quản gia mang theo bác sĩ chạy tới, đập vào mắt chính là hai bộ thi thể, một cái trong đó vẫn là sủng thϊếp của Hàn Ích Nhất, bác sĩ người nước ngoài lập tức hô một tiếng Thượng Đế, còn lão bác sĩ Đông y đã gặp qua nhiều trường hợp như vậy nên thức thời làm như không nhìn thấy, chỉ cung kính mà tận trách hỏi: "Thiếu soái, nghe nói người bệnh trúng độc, ta.."

"Tất cả đi xuống đi." Hàn Doanh đánh gãy lời nói hắn, thần sắc mệt mỏi ra lệnh cho quản gia, "Tìm người đem nơi này thu thập sạch sẽ."

Hàn Doanh trời sinh ngông cuồng, từ trước đến giờ chỉ có người khác không thể đắc tội hắn, lão quản gia cơ hồ nhìn hắn lớn lên, vẫn là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ đầy mệt mỏi của hắn, không nhịn được có chút sầu lo, rồi lại không dám dò hỏi.

Thi thể cùng vết máu rất nhanh được thu thập sạch sẽ, gian phòng khôi phục một mảnh yên tĩnh, Hàn Doanh đóng cửa lại, nhẹ nhàng vỗ về Hộ Tâm Kính trầm thấp gọi: "Bảo Bảo.."

"Ngươi bây giờ thế nào rồi? Vết thương còn đau hay không?"

"Đáp lại ta một tiếng có được hay không? Ta rất lo lắng.."

Có lẽ do bản thân là chủ nhân Hộ Tâm Kính, Hàn Doanh có thể cảm giác được Thẩm Đồng vẫn còn, nhưng hắn không nhìn thấy cậu, không rõ ràng tình huống cụ thể của cậu, không biết cậu có mạnh khỏe hay không. Vì vậy bên trong gian phòng trống rỗng liền chỉ còn âm thanh khàn khàn của nam nhân không ngừng vang vọng, một lần lại một lần.

Mà Thẩm Đồng giờ khắc này mặc dù không thể nói tốt, nhưng cũng không tính là xấu.

Tác giả có lời muốn nói:

Nói rõ một chút nguyên nhân bị thương, Thẩm Đồng còn không có tu luyện tới lợi dụng kỹ năng cơ sở để chống đối, LV2 ngưng hình kỳ: Mở ra kỹ năng phụ trợ, LV3 hóa hình kỳ: Mở ra hết thảy kỹ năng.