Chương 46

Nhưng điều khiến Sông Cầu kinh ngạc còn ở phía sau, Thẩm Đồng ảo não nói tiếp "Bên kia còn có hai sọt trái cây.. Nhưng ta bê không nổi."

Cư nhiên còn có hai cái? Hiệu suất này cũng quá cao đi!

Sông Cầu há miệng, theo bản năng mà trừng cái sọt có đúng con thỏ rừng của mình, quả thực là không chừa đường sống mà. Lôi Tiêu Sơn vẫn có thể coi là trấn định, chủ động hỏi "Đồng Đồng, cần ta hỗ trợ không?"

Lời vừa nói ra, làm Sông Cầu chuyển đối tượng trừng mắt sang Lôi Tiêu Sơn.

Lôi lão đại cũng quá đáng, quả thực là đại biểu của giới muộn tao có được hay không! Trước đây nam nữ chủ động dâng tới cũng không thèm liếc một cái, giờ thì không cần nói một tiếng liền trở nên ân cần--- Càng quan trọng là.. mấy tiếng trước vừa mới dạy bảo hắn dữ như vậy, bây giờ ở ngay trước mặt hắn gọi luôn thành "Đồng Đồng"!

Sông Cầu lập tức nói "Đồng Đồng, còn có ta, ta cũng có thể giúp một tay."

"Được a" Đối với nhóm thực vật, trái cây nếu không hái thì cũng chỉ để ở đó đến khi tự rụng. Cho nên tất cả thực vật đều vui vẻ mà cống hiến ra. Trên trán Thẩm Đồng chảy ra những giọt mồ hôi nhỏ, đôi mắt đẹp cũng sáng lấp lánh, nghiêm túc nói "Vậy thì làm phiền các ngươi. Ta có thể đem trái cây chia cho các ngươi, đồng thời mời các ngươi bữa tối."

Thu hoạch lần này của "Đội săn bắn số 1" không chỉ leo lên đứng đầu mà thành quả còn nhiều gấp mấy lần so với lần trước.

Chế độ trong thành là kết hợp giữa công hữu cùng tư hữu (sở hữu chung cùng sở hữu cá nhân). Mỗi lần săn bắn, mỗi tiểu đội chỉ cần nộp lên đồ ăn hoặc thuốc có giá trị 300 đồng Liên Bang làm "phí sung công", chiến lợi phẩm còn lại thì tự mình xử lí.

Số tiền này vẫn là vô cùng lớn, rất nhiều tiểu đôin còn không thể hoàn thành nhiệm vụ. Thẩm Đồng chỉ dựa vào việc bán trái cây liền thoải mái kiếm được đủ tiền--- hắn nhờ Lôi Tiêu Sơn hỗ trợ đeo cái sọt chứa đầy quả lê núi cùng hạt giống của cây Luyện Thảo.

Thẩm Đồng đối với dược liệu không có hiểu biết, chỉ vì ông nội bị huyết áp cao có dùng qua lê rừng ngâm rượu thì mới miễn cưỡng nhớ được công dụng của nó. Lê rừng có thể ăn sống, cũng có thể nấu canh hoặc ngâm rượu, có tác dụng hỗ trợ bệnh cao huyết áp cùng đau dạ dày. Mà hạt giống cây Luyện Thảo lúc vừa vào thành liền bị hắn bán tại phòng giao dịch với giá cao, 50 đồng Liên Bang. Đương nhiên không có khả năng không kiếm thêm về.

Hắn tính toán không sai, giá cả của lê rừng trên thị trường rất tốt. Tuy rằng rẻ hơn so với Luyện Thảo nhưng cũng được 30 đông một quả.

Sau khi biến dị, mọi thứ đều lớn gấp đôi hoặc gấp mấy lần lúc trước cho nên trong sọt chỉ có đúng 20 quả. Thẩm Đông rất hào phóng, trực tiếp dùng 10 quả lê rừng làm 'phí xung công' của cả đội đem giao ra. Sau đó đem toàn bộ 11 hạt giống Luyện Thảo tới phòng giao dịch.

Bán đi hạt giống Luyện Thảo, học phí của Tịch Diêm chỉ còn thiếu 50 đồng. Thẩm Đồng liền đem sọt trên lưng Sông Cầu lấy xuống. Một sọt này ngoài bạch quả bột mì thì toàn bộ đều là nấm.

Viên chức ở phòng giao dịch nghiêm túc kiểm tra từng thứ, sau đoa nói "Nấm biến dị của ngươi rất tốt. Nhưng biện pháp giải độc hiện nay tương đối phức tạp, hơn nữa tỉ lệ thành công cũng chỉ có một nửa. Cho nên chỉ có thể trả nhiều nhất cho ngươi 150 đông Liên Bang."

"Phức tạp?" Thẩm Đồng trừng mắt nhìn, do dự một chút vẫn quyết định mở miệng ".. Kì thực thờ điểm đem luộc thả vào một cái lá của cây bạch quả biến dị là có thể đem toàn bộ độc tính loại bỏ."

Đối với một câu nói đơn giản của Thẩm Đồng, làm cho toàn bộ nhân viên phòng giao dịch đều dừng một chút, nửa ngày mới nhận lấy lá cây bạch quả Thẩm Đồng đưa cho.

Người đi giao dịch có rất nhiều, mà không chút nào giấu diếm nói ra phương pháp giải độc thì hoàn toàn không có. Phải biết, để có được phương pháp giải độc không phải là dễ. Người dễ dàng tìm ra phương pháp giải độc thì hận không thể dấu đi để người khác không biết. Người vô tư đã sớm tuyệt chủng.

Ánh mắt Lôi Tiêu Sơn cùng Sông Cầu nhìn về phía Thẩm Đồng không sao nói nên lời. Bất quá biết được lo lắng lúc trước của Thẩm Đồng, học phí của Tịch Diêm trong nháy mắt liền đủ, lại còn nhiều thêm 100 đồng, có thể dùng mua những thứ khác.

Thẩm Đồng tâm tình tốt, lập tức xoay người hướng Lôi Tiêu Sơn và Sông Cầu ngoắc ngoắc tay. Chuẩn bị thực hiện cam kết mời bọn họ bữa tối.

Vừa không giao 'phí sung công', lại mang theo nhi tử đi ăn nhờ, da mặt dày như Sông Cầu cũng có chút ngượng ngùng. Vì vậy hắn đưa cho Thẩm Đồng con thỏ rừng biến dị. Lôi Tiêu Sơn cũng giống như vậy, tuy nhiên, lúc săn gà rừng hắn còn kiếm được 3 quả trứng gà đem đi theo.

Mà nói thật, bọn họ đối với việc có thể ăn cơm thiếu niên tự mình làm có cảm giác cao hứng, thậm chí cảm thấy vinh hạnh. Rất tự giác không mong đợi bao nhiêu đối với mùi vị của đồ ăn. Dù sao đôi phương còn nhỏ, lại có trình độ võ nghệ cao như vậy. Nếu như nấu ăn được thì có thể coi là thần. Huống hồ ở thời đại này, có thể ăn no đã không tệ, chỗ nào còn quản nó ngon hay không.

Ngồi một lúc liền cảm thấy không đúng, hương vị càng ngày càng dụ người từ phòng bếp truyền ra. Quả thực giống như lưỡi câu, có thể đem cả tâm hồn người khác đều câu đi.

Thẩm Đồng bên này thì đang làm thịt gà hầm cùng mì thịt thỏ.

Thỏ cùng gà rừng biến dị to gấp hai lần lúc trước. Hai người đồng đội rất tự giác lột gia, bỏ nội tạng, cũng lau sạch vết máu trước khi đưa cho hắn. Thẩm Đồng định làm hai món mặn từ các nguyên liệu hiện có. Chuẩn bị ép bạch quả thành bột rồi nấu một nồi mì lớn, cuối cùng thêm một món canh, bữa tối coi như chuẩn bị xong.

Nấu ăn thì đầu tiên phải chuẩn bị tất nhiên là đồ gia vị, trước tiên Thẩm Đồng đem hết thảy 'đồ gia vị' hôm nay đều lôi ra. Giống như trái cây màu vàng có chất lỏng như giấm chua, hạt đậu nhỏ có vị như hạt tiêu, mật quả ép thành bột liền như đường, đậu thìa là..

Đem chúng nó xử lí tốt, liền phân loại từng nhóm đặt vào những cái bình nhỏ, sau đó xếp thành một loạt. Cuối cùng cũng coi như có một bộ gia vị hoàn chỉnh. Thẩm tiểu thiếu gia liền cảm thấy phi thường hài lòng.

Cầm lấy hành, gừng, tỏi cùng ớt đang chờ chế biến, Thẩm Đồng ngoài ý muốn mà tìm được chúng để thay thế. Hiệu quả so với trước kia còn muốn tốt hơn, chỉ cần ngửi đã cảm thấy mùi vị nồng đậm.

Thẩm Đồng tiện thể đem gà cùng thỏ rừng cắt thành miếng rồi rửa thêm một lần, để ráo nước. Lấy nấm, măng tây cùng rau mùi cũng phân biệt mà cắt thành miếng đem đi khử độc--- công tác chuẩn bị đã làm xong, có thể chính thức đem xào.

Đem nồi đun nóng, lần lượt cho gừng, tỏi đã thái lát, thịt gà, muối, ớt, đường, nấm, rau mùi, hành.. Động tác Thẩm Đồng có chút trúc trắc, nhưng từng bước đều đâu ra đấy. Đem tri thức của kĩ năng trù nghệ sơ cấp trao đổi được sử dụng triệt để. Thịt gà được đảo đều thì đậy nắp lại, Thẩm Đồng lại đem thịt thỏ luộc lửa to đến chín 8 phần thì vớt ra, đặt cùng chỗ với miếng khoai lang rồi ướp với muối.

Ướp một hồi, không chỉ làm thịt thỏ trở nên ngon miệng mà có thể làm khoai lang hòa vào thịt làm cho chất lượng của thịt càng tốt hơn. Ngọt, mặn, tươi mới mà không cảm thấy ngấy.

Không lâu sau, thịt gà cũng không sai biệt lắm, thịt thỏ cùng khoai lang cũng có thể cho vào nồi luộc. Mà cùng lúc, Tịch Diêm cũng đi học về.

Nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra, sau đó lẳng lặng đứng ở đó, sắc mặt âm trầm không nói lời nào.

Đây là trạng thái tự vệ quen thuộc của Tịch Diêm, nhưng thật ra là biểu hiện của sự bất an. Thẩm Đồng lại thường xuyên hiểu lầm là dấu hiệu của sự giận dỗi. Thẩm Đồng còn tưởng hắn ở trong trường gặp phải chuyện không vui. Thời điểm muốn mở miệng hỏi một chút thì thấy một đứa bé tiến vào cửa. Đầu tiên là hít mũi một cái, thèm thuồng mà ngửi mùi hương. Sau đó nhìn vè phía Thẩm Đồng, ánh mắt sáng lên, há mồm liền nói "Đồng ca ca, ngươi so với baba ta nói còn dễ nhìn hơn."

Thẩm Đồng không cần nghĩ cũng biết đối phương là nhi tử Sông Cầu, tính cách cùng với Sông Cầu quả thực là một dạng. Từ trình độ nào đó, độ bám người của Sông Cừu so với cha hắn còn cao hơn một bậc. Ỷ vào mình nhỏ tuổi, bắt đầu như cái đuôi xoay quanh người Thẩm Đồng.

Đứa nhỏ biết ăn nói dễ làm người ta yêu thích, tướng mạo Sông Cừu vốn không tệ nên đương nhiên không ngoại lệ. Không chỉ đổi được một nụ cười mỏng manh của Thẩm Đồng mà còn thành công ăn được một miếng, cao hứng đến nỗi mắt đều híp thành một đường thẳng.

Sắc mặt Tịch Diêm càng trở nên âm trầm hơn, hai nắm tay đều siết chặt lại.

"Ở trường gặp phải chuyện gì sao?" Thẩm Đồng có chút lo lắng nhìn về phía Tịch Diêm hỏi: "Có phải không thích ứng được với cường độ huấn luyện trung cấp hay không? Hay là bị bạn học xấu bắt nạt.."

Bắt nạt? Phản ứng đầu tiên ở trong lòng Sông Cừu là bĩu môi. Tên kia chính là một con quái vật có được hay không! Ngày đầu tiên đến lớp liền hạ gục ba bạn học, ai dám đi bắt nạt hắn!

Tịch Diêm đương nhiên không có bất kì cảm giác không thích ứng nào đối với huấn luyện trung cấp. Ngược lại hắn còn muốn nâng cao cường độ huấn luyện, muốn nhanh chóng có thể nắm giữ các kĩ năng chiến đấu và kĩ năng sinh tồn.

Mà lúc này, hắn ngậm chặt miệng không nói lời nào. Tịch Diêm không hỏi được gì liền nói: "Đồ ăn rất nhanh liền có thể mang ra, ta làm thêm chút canh trứng là có thể ăn cơm. Các ngươi ra ngoài rửa tay, sau đó vào giúp ta bê thức ăn."

Sông Cừu lập tức dạ vâng, hai đứa nhỏ rất nghe lời đi ra ngoài.

Dọc đường đi, Tịch Diêm vẫn không nói tiếng nào. Mãi đến khi rẽ vào góc chứa thùng nước thì đột nhiên nói một câu hàm chứa ý tứ cảnh cáo: "Tránh xa hắn một chút."

Ngữ khí tràn đầy âm trầm cùng lạnh lẽo, làm Sông Cừu không nhịn được mà ngẩn ra. Nhưng lập tức liền phản ứng được đối phương đang nói đến ai. Bất quá Sông Cừu cũng không bị dọa quá lớn, không chần chừ nói lại một câu: "Dựa vào cái gì?"

Tịch Diêm tiếp tục nói: "Ta không thích ngươi nhìn hắn như vậy, cũng không thích hắn nhìn ngươi."

Hàn ý trên người đối phương ngày càng mãnh liệt hơn. Sông Cừu bỗng cảm thấy lông trên người đều dựng đứng hết cả lên. Chỉ thấy Tịch Diêm ngẩng đầu nhìn vào thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Mắt của ngươi rất dễ nhìn."

Vừa nói, vừa đem tay phải vươn ra. Ngay sau đó, Sông Cừu liền cảm thấy một trận đau đớn ở mắt, đau đến không thể nói nên lời.

Dưới sự đau đớn, Sông Cừu không nhìn thấy đồng tử của Tịch Diêm nháy mắt dựng thẳng, một đôi đồng tử chỉ có ở dã thú. Hắn chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng lần thứ hai vang lên: "Nếu như tiếp tục dùng đôi mắt này nhìn hắn, ta liền móc chúng ra."

Thực lực của Tịch Diêm chưa đủ để đối phó hai người Lôi Tiêu Sơn cùng Sông Cầu nhưng dọa một cái Sông Cừu thì dư sức. Cặp đồng tử như rắn của hắn chậm rãi khôi phục bình thường. Sự đau đớn của Sông Cừu cũng theo đó mà biến mất.