Mùi hương lan tới phòng ngủ đánh thức Tịch Diêm còn đang say giấc chậm rãi mở mắt. Không tình nguyện rời khỏi giường, lần theo mùi hương đi đến phòng bếp.
Vừa mở cửa liền thấy Thẩm Đồng Vẫn còn loay hoay bận rộn bên trong. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Đồng ngước mắt lên nhìn, sau đó hướng Tịch Diêm nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói "Cơm vẫn chưa được, ngươi phải ngồi đợi thêm chút nữa."
Bên ngoài nền trời đã tối đen, ánh sáng hắt ra từ phòng bếp rất ấm áp nhưng, nụ cười của người trong phòng còn ấm áp hơn nữa. Tịch Diêm xác định là mình đã lớn, không còn là trẻ con nữa. Nhưng khi đối diện với nụ cười đột ngột xuất hiện này, ngôn ngữ của hắn như đình chỉ, hai mắt gắt gao mà dính chặt lên người Thẩm Đồng. Khuôn mặt ngây người của hắn trông lại càng giống như đang giận dỗi hơn.
Thẩm Đồng nhìn Tịch Diêm như vậy lại nghĩ rằng hắn đang buồn bực vì chưa được ăn, liền dùng giọng điệu dỗ trẻ mà dỗ dành: "Đừng vội, rất nhanh se. Được ăn thôi."
Sợi mì đã làm tốt, Thẩm Đồng làm hẳn một chảo lớn, có rau, trứng cùng thịt heo. Tất cả hòa vào nhau tạo nên món mì thơm ngon hấp dẫn. Mì trong chảo chín đến 8, 9 phần liền thả thịt vào xào cùng để sợi mì trở nên dai hơn.
Hai phút sau, canh hầm cũng đã làm tốt. Nắp bình vừa được mở ra, mùi thơm nhanh chóng chui ra khỏi bình, Thẩm Đồng cảm thấy rất hài lòng. Canh và mì được bày ra bàn.
Hiện nay thực phẩm phổ biến nhất chính là thịt nhưng ăn nhiều sẽ rất dễ ngán. Những người có thực lực nhất trong thành phố cũng chỉ có thể mỗi tháng ăn rau một lần. Nhìn những món trước mắt mà Tịch Diêm không dám động đũa.
"Ta không có bỏ độc vào đồ ăn đâu" Thẩm Đồng đoán Tịch Diêm nghi ngờ đồ ăn bị bỏ độc nên vươn tay gắp một miếng cho vào miệng để chứng minh "Đừng có lo."
Trên thực tế Tịch Diêm không lo lắng việc bị hạ độc. Bởi với xã hội hiện tại, muốn gϊếŧ một đứa trẻ có rất nhiều cách, không cần phải lãng phí tiền bạc và công sức để làm ra đồ ăn rất quý giá này. Thêm nữa, gϊếŧ hắn cũng không được lợi lộc gì. Bình tĩnh suy nghĩ lại thì trước khi chét được ăn một bữa no nê thì cũng đáng.
Vì vậy, Tích Diêm bắt đầu dùng tốc độ bão lốc càn quét bàn đồ ăn. Hắn cũng không nhớ được lần cuối mình được ăn no là lúc nào nữa. Thẩm Đồng thấy vậy cũng không ngăn cản, yên lặng ngồi nhìn hắn ăn. Sau một hồi lang thôn hổ yết, một bát mì đã được chén sạch.
Mặc dù vẫn còn muốn ăn, Tịch Diêm chỉ ăn no 7, 8 phần. Ngẩng đầu đối diện với Thẩm Đông thì hắn hiếm có mà cảm thấy tội lỗi khi nhớ tới đối phương chưa ăn chút nào trừ miếng đầu tiên.
Thẩm Đồng nhìn hắn ăn mà cảm thấy thỏa mãn, chờ mong hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
Tịch Diêm gật gật cái đầu.
Thẩm Đồng đột nhiên có thêm cảm giác thành tựu, đẩy bát canh đến trước mặt đứa nhỏ, mỉm cười nói: "Còn có canh nữa, ngươi cũng ăn đi."
Tịch Diêm nhìn người trước mắt, hơi ngạc nhiên một chút. Cuối cùng nhịn không được, hỏi: "Ngươi không ăn sao?"
Thẩm Đồng lắc đầu: "Ta không đói."
Thực tế là Thẩm Đồng không muốn ăn. Hắn vẫn giữ thói quen khi còn là tiểu hồ ly, thèm ăn thịt. Cho dù ở thế giới này biến thành đào yêu thì hắn vẫn thích ăn thịt, đối với những thứ khác không hứng thú.
Trong quan điểm của Tịch Diêm, ở thời điểm này mà đem đồ ăn của mình cho người khác, không phải một thằng ngốc thì chính là một thằng ngu. Mà người kia rõ ràng không thuộc về hai trường hợp trên. Chưa kể đến việc hắn biết cách khử độc cùng với tài nấu nướng tốt như vậy.
Cuối cùng, Thẩm Đồng đã được gắn lên cái mác 'một người nhu nhược mềm lòng'.
Tuy nhiên, nếu là tỏ ra nhu nhược vì lợi ích của bản thân.. Tịch Diêm nắm chặt tay, vẫn hạ quyết định giao tương lai mình cho đối phương, tin tưởng hắn. Cho dù đây là sự bảo vệ một cách ngu ngốc hay là sự lừa dối cùng tổn thương. Trong lòng Tịch Diêm lúc này đã có thứ gì đó bắt đầu bén rễ mà hắn vẫn chưa cảm nhận được.
Ngồi một bên nhìn Tịch Diêm uống canh, Thẩm Đồng vẫn không nhịn được hỏi lại: "Ngươi tên là gì?"
Cuối cùng lần này đã nhận được đáp lại: "Tịch Diêm."
"Ta là Thẩm Đồng." Thẩm tiểu thếu gia dõng dạc tuyên bố "Từ nay về sau ta sẽ là cha của ngươi." Khống chế không được xúc động vươn tay ra xoa đầu đứa nhỏ. Cảm xúc mềm mại, ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của người nào đó đã để lại lại rự rung động không thể diễn tả trong lòng Tịch Diêm. Người này trên người còn tỏa ra một mùi hương dễ chịu của thực vật, rất nhẹ nhưng lại khiến người thư thái.
Nhớ lại lúc Nicolas bắt mình phải gọi hắn baba, Thẩm Đồng bỗng nhiên cảm thấy tự hào. Một vài chuyện số phận đã sắp đặt sẵn, dù không muốn thì cũng chỉ có thể oán thầm. Thẩm tiểu thiếu gia mỉm cười một cách chói mắt: "Tiểu Diêm Diêm, nhanh kêu một tiếng cha ta nghe nào"
Tịch Diêm nhìn Thẩm Đồng đang ngây ngô mỉm cười, dù không biết tại sao người này bỗng trở nên vui vẻ đến vậy nhưng lúc hắn vui thì trông đặc biệt rất đẹp trai. Thẩm chí trong khoảnh khắc, trong lòng hắn sinh ra những ý tưởng rất kì quái. Vì không muốn tâm trạng Thẩm Đồng bị phá hỏng, Tịch Diêm thực sự kêu hắn một tiếng 'cha'.
Nụ cười của Thẩm Đồng càng rộng hơn, đặc biệt đôi mắt đã cong thành hình lưỡi liềm: "Từ nay về sau chúng ta là một gia đình, ai dám bắt nạt ngươi cứ việc nói với ta một tiếng, ta sẽ xử lí hết bọn chúng. Muốn ăn cái gì thì cứ nói, ta sẽ tìm mọi cách để làm được.."
".. Một gia đình" Tích Diêm âm thầm lặp lại ba từ này, trong thanh âm lại chứa đựng sự chế nhạo 'và sau đó thì phải thuận theo, gặp lúc nguy hiểm thì có thể bỏ lại nhau thậm chí coi nhau như công cụ mà lợi dụng'.
Những lời lẽ châm biếm phát ra từ miệng của đứa trẻ khiến Thẩm Đồng rất kinh ngạc, không thể không nói: "Sẽ không. Chỉ cần ta còn sống một ngày thì ta sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với ngươi."
Tịch Diêm im lặng không nói, dường như không hề bị những lời lẽ này ảnh hưởng. Nhưng trong tiềm thức lại mím chặt môi, đôi mắt nhẹ nhành mà chuyển động về phái Thẩm Đồng. Vì vậy, lời nói vô tình của Thẩm Đồng đã khắc sâu vào trong tâm trí của Tịch Diêm, ghi nhớ suốt một đời.
Nhưng rất nhanh, Tịch Diêm đã phải hối hận khi đã gọi Thẩm Đồng là 'cha'.
Hắn nghĩ Thẩm Đồng ít nhất cũng phải 20 tuổi. Mặc dù không dám tin tưởng khi nhìn khuôn mặt thiếu niên sau khi được rửa sạch chỉ trông như 17, không hề lớn hơn hắn bao nhiêu. Không nhịn được phải hỏi: "Ngươi đã đủ 18 tuổi chưa?"
"Đương nhiên là đủ."
Trước khi xuyên qua thì Thẩm Đồng mới có 17 tuổi, sau khi xuyên thì cơ thể hắn ngừng phát triển. Mặc dù trả lời rất tự tin nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ, nhanh chóng thay đổi đề tài, chỉ về hướng phòng tắm nói: "Nhanh đi tắm, không thì nước nguội mất."
Chắc chắn hắn chưa đủ tuổi! Đây là kết luận mà Tịch Diêm đưa ra được. Hơi cau mày lại nhưng không nói gì, tiếp tục hướng phòng tắm đi qua.
Tiếp sau đó, Thẩm Đồng bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch cho con đường tương lai: "Ngày mai ta sẽ đi đăng kí tham gia đội săn bắn, sau đó sẽ đưa ngươi tới trường học."
Mặc dù Thẩm Đồng không cần ăn nhưng đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển, cần phải tìm thức ăn về. Thẩm Đồng đã nắm rõ những yêu cầu để tiến hanhg trao đổi, gia nhập đội ngũ đi săn có thể tự do ra vào thành để vào rừng săn bắt, hái lượm.
Và ở bất kì thời đại nào thì người ta cũng chú trọng đến việc giáo dục, trong thành phố cũng có một trường học. Chương trình học sẽ dạy cho đứa trẻ trong độ tuổi từ 7-10 tuổi kĩ năng săn bắn cùng những thường thức về văn hóa. Có cả vấn đề cơm trưa nhưng hoc phí rất đắt đỏ, 1 học kì phải trả 600 đồng Liên Bang.
Sáng hôm sau, Thẩm Đồng dùng toàn bộ số nguyên liệu còn lại để nấu một nồi mì. Bữa sáng cũng coi như đầy đủ. Tuy không có nhiều nhưng mùi vị hấp dẫn, ngược lại ăn rất ngon. Tịch Diêm không ăn ngay mà múc một bát để trước mặt Thẩm Đồng.
Thẩm Đồng không biết làm sao để giải thích cho hắn hiểu mình không cần ăn những thứ này. Đành cho một miếng vào miệng coi như tượng trưng. Tịch Diêm nhìn thấy hắn ăn mới bắt đầu động đũa, nhanh chóng ăn xong một bát.
Khi ăn đến bát thứ ba, hắn mới nhận ra Thẩm Đồng còn chưa ăn xong một bát, nhìn mà nhăn chặt đôi mày lại. Thẩm Đồng không làm ra bất kì phản ứng nào, gõ gõ vào mặt bẩn lệnh: "Ngươi phải ăn bằng hết, cả nước cũng không được bỏ sót."
Tịch Diệm nhìn biểu tình của Thẩm Đồng, xác định hắn không thể ăn mới lặng lẽ ăn nốt số thức ăn còn lại. Nhưng vì đồ ăn quả thực quá ít khiến mày của hắn nhăn lại càng sâu.
Cuối cùng hai người cũng ăn xong bữa sáng, lên đường đi tới nơi đăng kí tuyển dụng của đội săn bắn. Vị trí của nó ở ngấy bên kia đường, đối diện với công ti thị trường chứng khoán. Tiểu đội săn bắn dù chưa thành lập hay đã thành lập đều tập trung tại nơi này, mặc dù người đến đăng kí rất ít. Thẩm Đồng đi thẳng đến nơi đăng kí ở trung tâm: "Ta muốn đăng kí đi săn."
Người làm thủ tục ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy gương mặt tinh xảo của thanh niên trước mắt, trong mắt hắn lóe lên sự khinh thường: ".. Ngươi?"
"Ngươi đến nhầm chỗ rồi."
Người đàn ông này là Hứa Sinh Khương, chịu trách nhiệm về việc đăng kí cùng công tác thống kê của đội ngũ đi săn. Hoàn toàn là dựa vào gia thế để nhận được công việc dễ dàng mà mang lại lợi ích cao này. Bộ dáng người đàn ong rất cao, còn Thẩm Đồng thì không được coi là cao lắm, chỉ tầm 1m7. Dù trong lòng khinh thường nhưng không thể không giải thích cho Thẩm Đồng: "Đây là nơi tuyển dụng những người đi săn để chuẩn bị tiến vào rừng săn bắn. Ngươi cần phải có bản lĩnh cùng vóc dáng mạnh mẽ. Ta muốn biết ngươi có thể đối phó được với những loài động vật nào? Hay chỉ có thể bảo vệ bản thân khỏi những người xung quanh?"
Trong lời nói của hắn mang đậm sự khinh thường, điều này làm cho Thẩm Đồng rất không thoải mái. Những người có mặt ở đây đều nhìn về phía người thanh niên mảnh mai này. Ai cũng cho rằng lời của Hứa Sinh Khương rất hợp tình hợp lí nên không có ai tiến lên ngăn cản hắn.
Tịch Diêm mặc dù tức giận nhưng Thẩm Đồng lại không nhúc nhích. Sau đó lại thấy hắn xoay người, nhìn về phía cửa. Chỉ thấy có một người đàn ông cao lớn cường tráng mang theo một chiếc cung lớn phía sau lưng. Những mũi tên nhìn là biết được làm thủ công, nên mới dài ngắn không đồng nhất như vậy.
"Ta có thể tự tạo ra tên."
Mọi người ở đây chỉ thấy thiếu niên chỉ tay về phía cửa, ngón tay nhẹ nhàng cử động. Ngay sau đó, một cánh hoa đào dần dần xuất hiện lơ lửng trên bàn tay của thiếu niên. Cánh ta thiếu niên vừa nhấc, cánh hoa ngay lập tức lao ra với tốc độ đáng kinh ngạc.
Người đàn ông chỉ nghe thấy một tiếng xé gió xoẹt qua tai, chưa kịp làm ra bất kì phản ứng nào thì mũi tên trong hộp đã bị cánh hoa cắm phậo vào. Lông ở phía đuôi đã bị cánh hoa cắt đứt.
Toàn bộ người chứng kiến đều trợn tròn mắt, còn người đàn ông thì nhìn về phía Thẩm Đồng, cúi người nhặt cánh hoa lên rồi tiến về phía người thanh niên: "Ngươi là hậu duệ của gia tộc sử dụng ám khí?"
Mặc dù trên mặt người đàn ông là sự bình tĩnh nhưng lại không hề che dấu được sự hứng thú trong lời nói, Thẩm Đồng chớp chớp mắt đáp lại: "Ân."
Người đàn ông lại nói tiếp: "Ngươi có muốn gia nhập hàng ngũ đi săn của ta không?"
Mặt Hứa Sinh Khương ngay lập tức trở nên vặn vẹo khó coi, nhưng lần này không có ai rảnh mà chú ý đến hắn. Người đàn ông trước mặt Thẩm Đồng đã bắt đầu tự giới thiệu, hắn vươn tay ra: "Ta là Lôi Tiêu Sơn, còn ngươi?"
Thẩm Đồng cảm thấy tên của hắn nghe rất quen, hơi dừng một chút để suy nghĩ. Trước khi xếp hàng ở phòng giao dịch, người xung quanh có đề cập tới ba thế lực đã tạo nên thành phố này. Và một trong số đó chính là lực lượng của Lôi Tiêu Sơn.
Nhìn thiếu niên trước mắt không đáp lại, Lôi Tiêu Sơn rút tay về, lau vào mép quần của mình.