Chương 43

Ở thời đại cuộc sống ác liệt đồ ăn thiếu hụt này, mỗi người tự nuôi sống chính bản thân mình thì không nói. Vậy mà còn đòi nhận nuôi người khác? Sự trào phúng của Tịch Diêm ngày càng lớn hơn, ý lạnh trong mắt thì chưa một chút nào tán đi, lại đột nhiên thay đổi thái độ, cố ý làm một bộ dáng ngoan ngoãn nói: "Được a.. Ngươi có đồ ăn cùng chỗ ở sao?"

Tạm thời đồ ăn thì không có nhưng trước tiên có thể đi xem chỗ ở một chút. Vì vậy, Thẩm Đồng mang theo Tịch Diêm cùng đi đến phòng ở được cung cấp tạm thời. Đi vào mới phát hiện bên trong khá đơn sơ, chỉ có đồ sinh hoạt đơn giản cùng đồ dùng làm bếp. Điều duy nhất Thẩm Đồng có thể tự an ủi chính mình là ở một khía cạnh nào đó thì nơi này cũng giống như biệt thự. Một mình một nơi, còn có một viện tử phía sân sau.. tuy rằng trong viện mọc không ít cỏ dại.

Thẩm Đồng cũng không biết phòng ốc như vậy chưa phải là tệ nhất. Hiện nay thực vật không loài nào không có tính uy hϊếp. Mà cố tình cỏ dại lại có sức sống rất mạnh, nơi nơi bén rễ, không thể diệt hết hoàn toàn.

"Đừng đυ.ng."

Nhìn Thẩm Đồng đang vươn tay về phía cây cỏ dại, Tịch Diêm vốn không định nhắc nhở nhưng hắn còn phải dựa vào đối phương để ăn được bữa cơm a, liền mở miệng: "Có độc."

"Ta mới không có độc!"

Tại thời điểm Thẩm Đồng dừng tay lại kinh ngạc nghe cái cây kia nói chuyện. Hơn nữa chỉ có bản thân mới nghe được.

"Rễ cây của ta ăn giống như khoai tây, có đủ dinh dưỡng! Đồ nhân loại kiến thức hạn hẹp!"

Thẩm Đồng đặc biệt thả thần thức ra xung quanh để quan sát. Sau khi xác định đứa nhỏ phía sau không nhận ra bất cứ dị thường của cái cây kia mới thu hồi thần thức. Lúc này mới đặt sự chú ý lên cái cây, hỏi: "Như vậy, rễ cây của ngươi có thể ăn sao?"

Rõ ràng cái cây kia không có mắt nhưng Thẩm Đồng lại cảm thấy nó đang cẩn thận quan sát mình, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Aaaaa là Tiên Mộc đại nhân! Có thể ăn, có thể ăn! Đại nhân, ngươi có muốn hay không? Ta có thể đưa ngươi mấy khối!"

Thẩm Đồng mặc dù đối với xưng hô này cảm thấy kì quái nhưng vẫn nói: "Được a, cảm ơn nhiều."

Lời vừa nói ra làm toàn bộ cây cối trong sân đều huyên náo lên tranh nhau khai báo.

"Đại nhân, lá cây của ta cũng ăn được! Chỉ cần luộc một lúc là có thể loại bỏ được độc tính. Mùi vị so với cây Tề Thái còn tốt hơn!"

"Ta nữa, ta nữa! Tuy rằng trên lá có độc nhưng loại bỏ đi là không sao rồi!"

"Lá của ta tuy không thể ăn nhưng có thể tiêu độc, giảm nhiệt vết thương!"

"..."

Giờ phút này rõ ràng không có một chút gió, Tịch Diêm lại cảm thấy toàn bộ cỏ dại trong sân hơi rung nhẹ. Trong nhất thời xung quanh vang lên âm thanh rì rào, làm hắn nghĩ rằng mình bị ảo giác. Cố gắng lấy lại bình tĩnh để quan sát kĩ càng hơn nhưng trong chớp mắt cảnh tượng xung quanh lại yên lặng như chưa hề xuất hiện sự lay động nào. Sau, Thẩm Đồng xoay người, một bên hướng hắn đi tới, một bên lộ ra một nụ cười ôn hòa yếu ớt: "Trở về nhà đi. Trước tiên lấy chút nước sạch xử lí vết thương trên đầu của ngươi, sau ta đó sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."

Trên mặt thiếu niên rõ ràng chỉ có bụi đất hắn loạn bôi lên nhưng nụ cười này lại rực rỡ như bông hoa mới nở, cùng với ánh chiều tà phía sau khiến Tịch Diêm nhìn mà không khỏi sững sờ, thuận theo lời cậu mà vào nhà tìm chậu đi lấy nước. Không biết rằng ngoài mặt Thẩm Đồng đang cười nhưng trong nội tâm lại đang phun tào. Bởi mới vừa rồi âm thanh gợi ý của hệ thống rốt cuộc vang lên: "Chào mừng kí chủ đến thế giới mới, sau đây là một vài giới thiệu đơn giản về thế giới. Bối cảnh của thế giới không còn là hiện đại, nhân loại trải qua đại kiếp nạn từ 8 năm trước, động thực vật đều biến dị. Nền văn minh nhân loại không chỉ bị hủy hoại nghiêm trọng, hết thảy là uy hϊếp lớn đối với sự an toàn cùng tính mạng trước sự thiếu thốn thức ăn.

Không chờ Thẩm Đồng phản ứng lại, quả cầu nhung trắng tiếp tục phát thông báo:" Trạng thái của kí chủ tại thế giới này như sau:

Tên yêu: Hoa đào

Loại hình: Yêu tu

Đặc tính: Cây lưỡng tính, nghi thất nghi gia (thành vợ thành chồng)

Đẳng cấp: Lv4

Cơ sở kĩ năng 1: Tơ bông hái hoa - rót chân khí vào cánh hoa, sử dụng như ám khí bắn vào mục tiêu, bách phát bách trúng.

Cơ sở kĩ năng 2: Đào tâm công kích - thông qua hương hoa nồng nặc được phát tán để tấn công vào trái tim đối phương, khiến đối tượng không thể khống chế mà yêu kí chủ.

Kĩ năng phụ trợ: Ngôn ngữ loài hoa - nắm giữ 100% độ hòa hợp đối với thực vật. Có thể cùng thực vật giao lưu và câu thông không gặp trở ngại, đồng thời có thể đề cao hoặc ức chế quá trình sinh trưởng ở thực vật.

Kĩ năng đặc biệt: Hoa rơi nước chảy - đồng thời bắn ra nhiều cánh hoa về phía mục tiêu, tăng lên số lượng mục tiêu trúng đòn. Số lượng lớn nhất có thể đạt: 100.

Phía dưới quả cầu nhung là nhiệm vụ tại thế giới. Cùng với nhiệm vụ hai thế giới trước giống nhau. Nhiệm vụ chủ tuyến 1 "Chuyên tâm tu luyện", cần phải tiếp tục khắc khổ tu luyện để tăng cấp trình độ yêu tu. Nhiệm vụ chủ tuyến 2 "Nhân yêu một nhà", cần phải tiến hành thu thập độ hảo cảm của mọi người. Làm Thẩm Đồng phun tào không thôi chính là nhiệm vụ chủ tuyến 3..

"Keng--- Nhiệm vụ chủ tuyến 3" Tuân thủ nghiêm ngặt bản tính "đã được mở ra. Thỉnh kí chủ tuân thủ nghiêm ngặt 2 đặc tính của loài hoa lưỡng tính này. Hoa đào nghi thất nghi gia, đem kĩ năng nấu nướng tu luyện đến mãn cấp, đồng thời thành công thai nghén đời sau."

Lời vừa nói ra, Thẩm tiểu thiếu gia so với cái thế giới "Vô thức dụ dỗ" còn muốn mộng bức hơn. Thai nghén đời sau? Có nhầm hay không?

Nấu nướng đã là tử huyệt của hắn, bốn chữ phía sau càng như sét đánh giữa trời quang. Thậm chí còn theo bản năng mà cúi đầu kiếm tra xem mình có xuyên nhầm vào cơ thể nữ nhân hay không. Vẫn là nhờ quả cầu nhungchủ động an ủi mới thoáng tỉnh táo lại: "Kí chủ không cần lo lắng, thực vật thai nghén không có phức tạp như ngươi nghĩ. Đếm lúc đó kí chủ sẽ biết."

Tịch Diêm đã lấy xong nước, Thẩm Đồng liền tìm một chiếc khăn mặt mới, một bên đem máu đen cùng đất bụi trên vết thương rửa sạch, một bên nhắc nhở: "Nhịn đau một chút a."

Tích Diêm từ đầu đến cuối mày cũng không nhíu một cái, giống như vết thương căn bản không tồn tại trên người mình. Thẩm Đồng không yên lòng nói tiếp: "Cởϊ qυầи áo cho ta nhìn một chút."

Lời này của hắn không có bất kì ý tứ nào khác, chỉ muốn xem trên người đối phương còn chỗ nào bị thương nữa hay không mà thôi. Tích Diêm ngược lại không nói hai lời liền cởi, trong nháy mắt trên người chỉ còn lại đúng chiếc quần cộc. Tại một khắc nhìn thấy thân thể đối phương, Thẩm Đồng liền mở to hai mắt.

Chỉ thấy quanh thân đứa nhỏ cơ hồ bị bao trùm bởi những vết sẹo lớn nhỏ. Đặc biệt là ở vai phía sau lưng, là hai đường thật dài tạo nên vết sẹo vặn vẹo dữ tợn. Tuy chúng đều đã liền lại nhưng vẫn làm người nhìn mà giật mình. Quả thật vô cùng dọa người.

Tịch Diêm mặt không cảm xúc chờ đợi, chờ thêm một người nữa bị những vết sẹo này dọa chạy, hoặc cảm thấy buồn nôn. Lúc này, phía sau lưng lại truyền đến cảm giác man mát, mềm mại vuốt ve những dấu vết trên lưng. Không khỏi quay đầu, thẳng tắp mà đối diện với đôi mắt của Thẩm Đồng.

Bên trong đôi mắt đó không có một tia sợ hãi cùng chán ghét. Trái lại tràn đầy thân thiết cùng lo lắng, kèm theo mấy phần đau lòng, cau lại đôi mày mà hỏi: "Chuyện gì thế này? Có đau hay không?"

Đối với Tịch Diêm mà nói, đôi mắt này so với bất cứ đôi mắt nào khác đều đẹp hơn. Không phải vì nó vốn tao nhã, độ cong đẹp đẽ, con ngươi đen trắng rõ ràng mà là chứa trong đó là tình cảm chân thực xuất phát từ tận đáy lòng mà hắn chưa bao giờ được cảm nhận qua. Hơn nữa, không phải là sự đồng tình thương hại mà là đau lòng. Người như hắn cư nhiên cũng có người đau lòng!

Thẩm Đồng thậm chí cảm thấy tức giận cùng bất bình. Đây rốt cuộc là ai làm? Đây chính là ngược đãi nhi đồng! Cầm phải lôi ra ngoài trừng trị! [Sao không là 'lôi ra ngoài chém'..]

Ngoài các vết thương cũ, Tịch Diêm chỉ có một vết thương mới trên cánh tay trái. Sợ hắn bị lạnh, liềm kéo hắn lên giường bọc kín chăn, chỉ để hở đầu và cánh tay bị thương. Sau đó, Thẩm Đồng xoa chất lỏng của cái cây có thể giảm nhiệt mà hắn lén hái trước khi vào nhà lên miệng hai vết thương.

Tịch Diêm chỉ cảm thấy từ miệng vết thương truyền đến một trận thoải mái, vừa ngẩng đầu liêng thấy được gương mặt nghiêm túc của Thẩm Đồng. Bởi không tìm được băng gạc, Thẩm Đồng chỉ có thể xé chiếc khăn mùi xoa cùng hắn xuyên từ thế giới ban đầu thành hai nửa. Một nửa được dùng ở trán, nửa còn lại thì được cẩn thận từng chút một quấn quanh cánh tay của Tịch Diêm. Mà từ góc độ nằm dừa gối của Tịch Diêm vừa vặn có thể thấy càng rõ đôi mắt của Thẩm Đồng, làm cho hắn quyến luyến một cách khó hiểu. Cũng dễ dàng nhìn đến mỗi thần thái cử chỉ nhỏ nhất của hắn. Những thần sắc kia đều không phải giả bộ.

Tuy Tịch Diêm vì vậy mà thả lỏng đề phòng nhưng trái tim bị tình thế, hoàn cảnh trau dồi trở nên cứng rắn và lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn không thể bộc lộ ra cảm xúc cảm động đến rơi nước mắt, thề sống chết có nhau các loại. Trên mặt biểu tình vẫn lạnh như cũ, chỉ có cảm giác không nói nên lời tiến vào đầu óc, khiến hắn cảm nhận được sự thư thái chưa từng có. Hắn đã hai ngày không được ngủ một giấc ngon. Nên khi nằm trên chiếc giường ấm áp, thân thể mệt mỏi được thả lỏng khiến cảm giác buồn ngủ ùa đến.

"Ngủ một lúc đi." Thẩm Đồng nhẹ nhàng nói: "Vừa vặn ta muốn đến phòng giao dịch đổi ít đồ, sau đó sẽ nấu cơm. Ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta về biết không?"

Nhà, cái từ ngữ xa lạ nhưng không người nào lại không động tâm. Đợi sau khi Thẩm Đồng ra ngoài, Tịch Diêm nguyên bản đang nhắm mắt lền mở mắt ra. Chậm rãi mà nhấc cánh tay tái được chiếc khăn mùi xoa băng bó tỉ mỉ lên trước mắt, sững sờ mà ngắm nhìn.

Chiếc khăn có màu thuần trắng, chỉ thêu chút hoa văn mây nước cũng một màu trắng, ngoài ra thì không còn bất cứ chỗ nào đặ biệt. Tịch Diêm lại có thể nhìn nó chằm chằm một hồi lâu, ngay cả mắt cũng không nháy, phảng phất như có thể nhìn ra được một đóa hoa ở trên đó.

Mãi đến khi trên cánh tay truyền đến cảm giác nhức mỏi cà ngứa ngáy Tịch Diêm mới dùng ray phải không bị thương, nhẹ nhàng mà sờ lên lớp vải. Thần sắc như thể đang đối xử với vật gì trân quý, so với gương mặt lạnh từ đầu đến cuối không có biểu tình hoàn toàn trái ngược. Sau đó nhẹ nhàng đặt tay xuống.

Hắn cứ như vậy đem tay trái để ở ngoài chăn, tay phải đặt lên mảnh khăn, an tâm mà ngủ. Cùng lúc, Thẩm Đồng đã đến được phòng giao dịch.

Phòng giao dịch là nơi để cầm đồ hoặc giao dịch vật phẩm. Vị trí ở ngay trong thành, vô cùng dễ tìm. Thời điểm Thẩm Đồng xếp hàng thì nghe ba từ này được nhắc đi nhắc lại vô số lần. Trên người hắn còn một hạt giống của cây Luyện Thảo biến dị, thuận lợi mà cầm đến 50 đồng Liên Bang. Đã nghĩ sẵn danh sách mua sắm ở trong đầu, nhưng hiện thực thì không thể thực hiện được.

Các loại gia vị như giấm, nước tương hay lương thực như gạo, lúa mì, còn có hành, gừng, tỏi, toàn bộ đều không có.

Tình huống hiện nay đã không thể trồng trọt hoa màu cùng rau dưa, toàn bộ thức ăn đều đến từ việc săn bắn cùng thu thập. Người có năng lực đều gia nhập đội săn bắt, tổ đội ra khỏi thành săn một ít dị thú có lực công kích thấp, thu thập một ít trái cây được xác nhận là không có độc.

Lương thực của nhân loại từ gạo và lúa mì đã được đổi thành thịt dị thú, giống như đã quay trở lại xã hội nguyên thủy. Tuy vậy, đồ ăn vẫn trong tình trạng vô cùng thiếu hụt. Lúc này lại là thời điểm cuối thu, dị thú hình thể lớn đi lại nhiều, hoàn cảnh săn bắn trở nên vô cùng ác liệt.

Cuối cùng, Thẩm Đồng chỉ mua được một ít muối cùng một khối xương sườn. Thời điểm ra khỏi cửa may mắn gặp được một thành viên trong đội săn bắn vừa trở về, bỏ ra 10 đồng Liên Bang cuối cùng mua về một quả trứng anh ta đánh bậy đánh bạ mà thu hoạch được.

Dọc đường trở về, Thẩm Đồng đều tìm kiếm những cây xỏ dại mà người người tránh còn không kịp. Quả đúng như hệ thống đã nói, độ hòa hợp với thực vật là 100%. Thần thức của hắn mới chỉ phát ra, ngay lập tức đã nhận được đáp lại. Tích tiểu thành đại, nhanh chóng thu thập được một đống rễ cây cùng cành lá mà nhóm cỏ dại nói có thể ăn hoặc dùng để giải độc.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Đồng trực tiếp tiến tới phòng bếp. Lấy toàn bộ rễ cây cùng cành lá ra cọ rửa đơn giản. Một nhón rễ cây có bề ngoài như khoai lang, vỏ màu nâu đỏ, bên trong lại có màu vàng nhạt. So với khoai lang còn cứng hơn gấp trăm lần, giao phay bình thường trong nhà bếp hoàn toàn không gọt nổi. Mà xành lá tuy rằng có công dụng như cây Tề Thái nhưng lại có độc. Tuy nhiên chỉ cần luộc qua là có thể đem độc xử lí, Thẩm Đồng đã dành riêng một ấm nước chỉ để tiêu độc. Lại nhớ đến pháp bảo trung cấp - Thanh Minh đao rút trúng khi quay đĩa từ thế giới trước, quyết đoán lấy ra dùng thử. Giơ tay chém xuống, Thanh Minh đao dễ dàng đem rễ cây chặt thành hai nửa. Dọc theo vết cắt kéo một cái, phần vỏ nhanh chóng bị lột bỏ, để lộ ra phần ruột bên trong.

Nhưng hắn rất nhanh liền đối mặt với một vấn đề vô cùng gian nan--- nấu nướng, một chữ hắn cũng không biết.

"Có thể trao đổi một ít kĩ năng nấu nướng đơn giản hay không a?" Thẩm tiểu thiếu gia hưowngs về phía bạch cầu nhờ cứu viện: "Ta chỉ cần kĩ năng cơ bản nhất là được rồi.."

"Coa thể." Bạch cầu gật đầu nói: "Có thể dùng một lần quay đĩa đổi lấy kĩ năng nấu nướng sơ cấp, nếu muốn lên đến trung cấp và cao cấp thì phải dựa vào chính mình từng bước tìm hiểu và rèn luyện.

Tuy nói là nấu ăn sơ cấp, trình độ so với những người nấu ăn bình thường còn tốt hơn rất nhiều. Trao đổi kết thúc, tri thức về trù nghệ rất nhanh truyền vào đại não của Thẩm Đồng, tay chân cũng thần kì mà tự chuyển động. Thẩm Đồng đem rễ cây giã nát, cắt tiếp thành" Mặt mảnh"[chỗ này tìm không thấy nghĩa nên đành vậy..] đem rau dại đã giải độc cùng trứng xào thành một chậu trứng gà rau dại. Sau lại dùng xương sườn hầm một bình canh sườn rau dại.

Hầm xương tương đối tốn thời gian nên Thẩm Đồng đi tìm một bình gốm lớn rửa sạch sẽ, lần lượt cho nước, thịt và muối vào, đem luộc.

Bởi vì vận dụng chân khí, rễ cây nhanh chóng bị đảo sánh lại. Thẩm Đồng dùng phương thức nhào bột đem nhào thành một đống rồi cắt thành sợi. Một bên đem rau dại bỏ vào trong canh sườn tiếp tục hầm, một bên đập trứng.

Trứng rất lớn, giữa lòng đỏ trứng có màu vàng. Đập vào nồi chiên không bao lâu liền biến thành vàng óng, mùi thơm lan tỏa. Mùi thịt ở canh sườn cũng cùng bay ra. Toàn bộ nhà bếp đều tràn ngập mùi vị mê người, một đường truyền đến phòng ngủ. Mùi hương nồng đượm khiến người không nhịn được mà chảy nước miếng.