Chương 41

Sau khi Nicolas từ lễ đường đuổi tới mới phát hiện tiểu hồ ly dĩ nhiên không có mang giày, nhất thời gấp hơn, cũng không lo có thể làm cậu giận hơn hay không liền bế người lên, sau đó đi tới trên xe.

Tiểu hồ ly cũng không có giãy dụa, nhưng cũng không thèm nhìn hắn mà trực tiếp phân phó tài xế: "Đi quán bar lớn nhất trong thành."

Lúc này đã 4: 00, nếu như tính cả thời gian đi, lúc đến đó không sai biệt lắm chính là thời gian quán bar mở cửa kinh doanh. Nhưng hai chữ đơn giản này lập tức làm cho Nicolas nâng cao cảnh giác, vội vàng nói: "Không được, Bảo Bảo không thể đi, nơi đó không thích hợp với ngươi.."

Tiểu hồ ly cuối cùng cũng coi như thưởng hắn một ánh mắt, nhưng đáng tiếc ánh mắt rất là lạnh nhạt: "Ta đi nơi nào thì có quan hệ gì với ngươi?"

"Ta..", nếu không phải toa xe quá nhỏ, điện hạ đại nhân có thể đã gấp đến muốn đứng lên xoay quanh tại chỗ, lại không dám nói nhiều chọc tiểu hồ ly tức giận, chỉ có thể một mực xin lỗi nói: "Ta biết đều là lỗi của ta, bởi vì sợ ngươi sẽ rời khỏi ta, cho nên mới có thể bức thiết muốn trói chặt quan hệ cùng ngươi như vậy, nhưng buổi lễ đính hôn này từ đầu tới cuối đều không có người khác, người ta muốn chờ chỉ có một mình ngươi.."

Hết thảy ăn nói khép nép đời này của điện hạ đại nhân đều dùng trên người tiểu hồ ly, giọng nói quả thực có thể xưng tụng khúm núm: "Ta sai rồi, Bảo Bảo đừng tức giận, tha thứ cho ta có được hay không?"

Tại nơi Nicolas không nhìn thấy, ánh mắt tiểu hồ ly đã có một chút động đậy, nhưng vẫn nói: "Không được."

Hai chữ ngắn ngủi lập tức đả kích điện hạ đại nhân xuống đáy vực, thật lâu mới lúng ta lúng túng mở miệng một lần nữa, nỗ lực khuyên bảo lần cuối cùng: ".. Tại sao Bảo Bảo nhất định phải đi quán bar? Nơi đó tương đối loạn, hơn nữa rất ồn ào, còn có rất nhiều người xấu.."

"Bởi vì tâm tình của ta rất kém", tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn: "Cho nên muốn uống rượu giải sầu."

Cho dù biểu tình của tiểu hồ ly như thế nào, tròng mắt đều trắng đen rõ ràng, một đôi mắt thật to trời sinh mang theo hơi nước, lộ ra oan ức cùng quật cường không nói nên lời, làm cho Nicolas nhất thời không tìm được lời để phản bác.

Tranh luận cùng mỹ nhân vốn đã là một việc khó khăn, đặc biệt đối phương vẫn là bảo bối mà mình nâng trên đầu quả tim, không cần biết nói cái gì đều cảm thấy được là mình có lỗi. Vì vậy bị tiểu hồ ly nhìn bằng con mắt như vậy, điện hạ đại nhân dường như trúng một đòn, hận không thể lập tức quỳ xuống nói 'ta có tội' một vạn lần, đào móc trái tim ra đưa cho cậu.

Điện hạ đại nhân cuối cùng khẽ cắn răng gật đầu đồng ý -- đừng nói là đi quán bar, coi như núi đao biển lửa hắn cũng nguyện ý đi cùng bảo bối của hắn.

Nhưng mà rất nhanh hắn đã hối hận rồi, thậm chí hận không thể gϊếŧ hết tất cả mọi người tại quầy rượu.

Bởi vì sau khi tiểu hồ ly tiến vào quán bar cũng không uống rượu, mà lại chạy đi khiêu vũ. Hôm nay quán bar vừa vặn đến chủ đề vũ hội hóa trang, đã có các khách nhân hóa trang thành các loại tạo hình khác nhau tụm năm tụm ba bắt đầu đi vào, trời càng tối người tới càng ngày càng nhiều. Ở giữa quán bar có một vũ đài hình tròn hoa lệ rực rỡ, ánh đèn mờ ảo và những làn khói làm cho toàn bộ sân khấu có một bầu không khí ngăn cách với chung quanh.

Khoảng 7: 00, trời đã tối đen, người trong quán bar đã tập hợp đầy đủ, nhưng ánh mắt của mọi người đều bất tri bất giác tập trung lên một thân ảnh mặc bạch y đang nhảy trên đài.

Tạo hình của đối phương là tiểu hồ ly lưu hành nhất gần đây.

Mang mặt nạ hình dáng hồ ly, còn có một đôi tai lông xù cùng tóc dài. Dưới ánh đèn, thân thể thon dài mà dẻo dai của thiếu niên chậm rãi lay động theo nhịp điệu âm nhạc, tóc dài xõa tung, mặc dù có mặt nạ ngăn cách không nhìn thấy tướng mạo của cậu, nhưng mỗi nhất cử nhất động, lại giống như ma tuý mà cường liệt hấp dẫn ánh mắt ng ười khác.

Chỉ có Nicolas biết thiếu niên này cũng không phải là hóa trang thành tiểu hồ ly, mà là tiểu hồ ly thật.

Nguyên bản vừa đến 7: 00, tiếng nhạc quán bar vang lên, khách nhân hóa trang thành các loại hình thức dồn dập bắt đầu quần ma loạn vũ, nhưng khi thiếu niên gia nhập thì dần dần ngừng lại, sững sờ nhìn bóng người của cậu căn bản là không có cách dời đôi mắt sang chỗ khác.

Thiếu niên toàn thân áo trắng giống như "Trích Tiên" không dính khói lửa nhân gian, kỹ thuật nhảy lại như yêu tinh tràn đầy mị hoặc, loại mâu thuẫn kia có một mị lực thần bí khiến người mê muội hết thuốc chữa.

Âm nhạc biến đổi, trở nên nhanh hơn, động tác của tiểu hồ ly cũng tăng nhanh, mỗi một nhịp điệu đều bị cậu nhảy ra một động tác làm người kinh ngạc, tràn ngập mơ màng cùng lộng lẫy khiến cho thần kinh của người vây xem hoàn toàn đốt cháy.

Hồ yêu ma mị, nghiêng nước nghiêng thành.

Nicolas tự nhiên cũng chấn động dị thường, hắn chưa từng thấy tiểu hồ ly như vậy, hoàn toàn ở ngoài phạm vi nhận thức của hắn, nam nhân trừng trừng nhìn thân ảnh thiếu niên, thân thể cùng tay đều run lên vì động tình, hầu kết lên xuống, l*иg ngực phập phồng hô hấp một cách khó khăn.

Huýt --

Lúc này người ở phía dưới không nhịn được mà phát ra tiếng huýt sáo, một tiếng này giống như cục đá rơi vào mặt nước yên tĩnh, đám người sôi trào, tất cả mọi người đều huýt sáo vỗ tay khen ngợi.

Mọi người vây quanh sân khấu tạo thành một vòng vây, nữ nhân kích động rít gào, nam nhân hưng phấn hoan hô liên tục. Bởi động động tác mạnh, vạt áo của thiếu niên buông lỏng ra một ít, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng một mảng nhỏ làn da trơn bóng ở ngực, đám người lại càng sôi trào, bầu không khí lập tức bốc cháy đến đỉnh điểm.

Nhiệm vụ chủ tuyến ba 'Vô ý thức tỏa ra khí tức dụ người' hoàn thành.

Sau khi tiểu hồ ly nghe được âm thanh của hệ thống rốt cục thỏa mãn lộ ra một nụ cười.

Kỳ thực từ hôm trước Thẩm Đồng đã nghĩ đến thử dùng phương pháp này một lần. Lúc cấp ba hắn có tham gia vào câu lạc bộ múa, có học qua múa hiện đại, tuy rằng không chuyên nghiệp, nhưng đối với người của thế giới hoàn toàn không hiểu khiêu vũ thì đã là đủ rồi. Đặc biệt là trong trường hợp say rượu phóng túng, coi như có nhiều chỗ nhảy không đúng, nhưng nhờ vào thân thể có tỉ lệ tuyệt hảo cùng dẻo dai khiến từng động tác thoạt nhìn đều vô cùng ưu mỹ.

Cuối cùng thiếu niên làm tư thế dang rộng hai tay, ngửa đầu, mọi cử động giống như pha quay chậm trong phim ảnh, đường nét chiếc cổ tinh tế tao nhã thậm chí khiến cho người chung quanh sinh ra ảo giác hô hấp cứng lại, mọi thứ phảng phất như đang bất động.

Nicolas rốt cục không nhịn được, liều mạng trực tiếp xông lên, ôm cậu vào trong lòng ngực một cách chặt chẽ giống như đang tuyên bố chủ quyền.

Tiểu hồ ly giơ tay nắm vai của hắn, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà lại có thể dễ dàng rời khỏi Nicolas, còn làm cho bờ vai của hắn truyền đến cảm giác tê dại, giống như bị điểm huyệt, nửa người không thể động đậy.

Trong lòng Nicolas nhất thời chìm xuống, du͙© vọиɠ sinh ra vì kỹ thuật nhảy của thiếu niên cũng biến mất hơn một nửa: "Bảo Bảo, ngươi.."

"Còn có một phút."

Tiểu hồ ly không đầu không đuôi nói một câu làm cho Nicolas càng sửng sốt, đầy mặt dấu chấm hỏi ngơ ngác nhìn cậu, hoàn toàn không hiểu ý tứ của tiểu hồ ly.

"Ta chỉ cho ngươi một phút để cầu hôn ta một lần nữa." Tiểu hồ ly trả lại toàn bộ lời của điện hạ đại nhân đã nói với cậu lúc trước, đổi từ 'Năm ngày' thành 'Một phút', ".. Nếu như ngươi làm không tốt, vậy ta liền tìm người khác đi, từ nay về sau cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái."

Nicolas dừng một chút mới phản ứng lại, vội nỗ lực tỉnh táo lại, nhưng mà mới qua mười giây, tiểu hồ ly lại mở miệng: "Đã đến giờ, quá thời hạn không chờ nữa."

Nói xong quay người rời đi.

Nicolas lập tức hoảng loạn đuổi theo cậu, lại quên mấ t bản thân đã bị chân khí chấn động tê nửa người tạm thời không thể động, chân mềm nhũn, cả người bịch một cái té xuống đất.

Cũng không biết là do tâm lý quá loạn cùng bất an, hay là do ánh đèn chớp chung quanh quá chói mắt, té xong vẫn còn có chút mơ hồ, theo bản năng đưa tay ra bắt lấy mắt cá chân của tiểu hồ ly.

Mắt cá chân của tiểu hồ ly bị nắm chặt, liền dừng bước, xoay lại, sau đó ở trên cao nhìn nhìn xuống nam nhân đang nằm úp sấp dưới đất. Từ góc độ Nicolas nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm ưu mỹ của thiếu niên.

Rốt cuộc vẫn là thể thuật giả Cấp SS, điện hạ đại nhân dùng tốc độ nhanh nhất xua tan tê dại toàn thân, nắm chặt mắt cá chân của thiếu niên, dùng tư thế có chút ngốc nghếch bò lên, trong lúc vô tình vừa vặn điều chỉnh thành tư thế quỳ một chân trên đất cầu hôn tiêu chuẩn nhất thời kì cổ địa cầu, sau đó cầm lấy cánh tay đang buông xuống bên người của tiểu hồ ly, giống như thành kính mà dùng cái trán chạm vào mu bàn tay của cậu: ".. Bảo Bảo, ta yêu ngươi."

"Ta muốn ở cùng ngươi cả đời, muốn mọi thời khắc đều luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi, ngay cả đời sau cũng không muốn buông tay", nam nhân ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn thiếu niên tiếp tục nói: "Thậm chí hận không thể từng miếng từng miếng ăn luôn người, như vậy là có thể lưu lại ngươi trong thân thể của ta, vĩnh viễn không xa rời nhau. Nhưng ta lại sợ ngươi đau, chỉ cần ngươi đau một chút, ta cũng không chịu được.."

Nói một hồi, cổ họng Nicolas đột nhiên khàn đến lợi hại, cuối cùng từng câu từng chữ nghiêm túc hỏi: "Bảo Bảo, đính hôn cùng ta có được hay không?"

Trong lúc nhất thời tiểu hồ ly thậm chí có một loại ảo giác xuyên qua thời không, phảng phất như đang thấy được Hàn Doanh. Bên trong ánh mắt thâm thúy của nam nhân cất giấu ngàn vạn nhu tình, ánh mắt kia quả thực giống như đúc bộ dạng của Hàn Doanh khi nhìn câu.

- - dáng dấp yêu tha thiết một người, vốn là giống nhau.

Tiểu hồ ly nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng hơi gật đầu một cái.

"Ân, ta miễn cưỡng đồng ý thử một chút", thiếu niên nhíu mày, con ngươi đen kịt đẹp đẽ, rất có khí thế tuyên bố: "Không hợp cách thì loại."

Điện hạ đại nhân cuối cùng cũng coi như ôm bảo bối của hắn vào trong ngực một lần nữa.

Rất nhanh hai người đã trở lại vương phủ, vì tiểu hồ ly uống chút rượu và giằng co một ngày nên trên đường về đã vùi ở trong ngực của nam nhân ngủ gật, như trẻ con mà nhu nhu mắt nỗ lực tỉnh lại, nhưng càng nhu càng buồn ngủ, mãi đến khi bị ôm vào trong phòng ngủ mới thoáng thanh tỉnh một chút, lập tức chuẩn bị tắm đi ngủ.

Mặt nước trong veo, tiểu hồ ly ngồi bên trong. Bởi vì hơi say cùng hơi nóng mà khuôn mặt hơi ứng hồng, nheo mắt lại, trong con ngươi mịt mờ mông lung, làn da trắng loáng như ngọc, không cần tận lực dụ dỗ cũng đã mê người như vậy.

Nicolas tiến vào đưa áo ngủ gắt gao nhìn cậu chằm chằm, du͙© vọиɠ lúc trước lại dâng lên một lần nữa, dùng hết khí lực toàn thân cùng lý trí mới miễn cưỡng kềm chế kích động muốn nhào tới.

Tiểu hồ ly sẽ không biết mỗi một động tác, một nụ cười của mình có thể làm cho Nicolas hóa thân làm cầm thú, bất quá cầm thú đã học xong nhẫn nại, khổ sở giãy dụa giữa vạn nhất chọc tiểu hồ ly không cao hứng bị trả hàng thì làm sao bây giờ cùng du͙© vọиɠ của chính mình.

Ừng ực.

Không phải tiếng nước, mà là âm thanh nuốt vào phi thường rõ ràng của nam nhân.

Quả thực là quá khó coi, tiểu hồ ly nghĩ.

Kỳ thực cậu đã sớm chú ý tới biểu tình ẩn nhẫn đến gần như vặn vẹo của nam nhân, cuối cùng từ bi ngoắc ngoắc tay: "Muốn?"

Tiếng nói khàn đến dọa người: ".. Muốn."

Con mắt của thiếu niên càng mang theo mê hoặc yêu khí mười phần: "Đến đây đi."

Tình cảm cường liệt trong l*иg ngực của Nicolas mãnh liệt nổ ra, lập tức ôm lấy tiểu hồ ly hôn lên. Rõ ràng là biểu tình vô cùng thâm tình, cưng chiều như vậy, cẩn thận như vậy, nhưng động tác lại dị thường hung ác, tràn ngập bá đạo cùng chiếm giữ, tiểu hồ ly cảm thấy đầu lưỡi như bị hắn hút ra, không thở nổi.

Điện hạ đại nhân sờ soạng, gặm cắn từ đầu đến chân bảo bối đang xụi lơ một lần, tiểu hồ ly bị kɧoáı ©ảʍ dày vò, phát ra tiếng thở dốc êm tai, giống như có dòng điện lan tràn từ □□ (*) tới toàn thân, cuối cùng phóng thích trên tay nam nhân.

(*) Có lẽ ai cũng biết là cái gì đó..

Sau khi phóng thích tiểu hồ ly đè tay của Nicolas lại, không cho hắn tiếp tục nữa, Nicolas đột nhiên có dự cảm không tốt, quả nhiên tiểu hồ ly liền trở mặt không quen biết, vừa đẩy hắn vừa nói: ".. Tránh ra."

Tiểu hồ ly miễn cưỡng ngáp một cái, mềm mại nói: "Ta buồn ngủ, muốn ngủ."

Nhiệm vụ thay đổi thất thường ba lần cuối cùng cũng làm xong, nhiệm vụ chủ tuyến ba triệt để hoàn thành, tiểu hồ ly thỏa mãn ôm đuôi ngủ, điện hạ đại nhân chỉ có thể nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn nổ tung đi vào buồng tắm tự tuốt (.), quả thực có thể nói là số khổ nhất đế quốc.

Nghe nói, hạnh phúc thường thường chính là bắt đầu từ một cánh cửa.

Điện hạ đại nhân tắm xong đi ra buồng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ.

Tiểu hồ ly đã ngủ say, toàn bộ phòng ngủ rất yên tĩnh, tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng nhịp tim của tiểu hồ ly. Nicolas nhẹ nhàng đi tới bên giường, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của thiếu niên, làn da vẫn còn có chút hồng, lúc hô hấp cái mũi nhỏ hơi động, vô cùng đáng yêu, ngoan ngoãn.

Không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.

Tiểu hồ ly ở trong mộng mơ hồ phát hiện có thứ gì rơi vào trên môi, vừa ngọt ngào giống như đường quả, vừa mềm mại giống như lông chim.

Loại cảm giác ngọt ngào mềm mại kia, đại khái chính là hạnh phúc đi.