Chương 37

Bác sĩ cùng lão quản gia đứng ở phía sau Nicolas chỉ cần nhìn bóng lưng cùng tư thái của nam nhân từ xa cũng có thể nhìn ra sự đau lòng cùng thống khổ của hắn. Đối với Nicolas mà nói, e rằng toàn bộ tinh tế cũng không có chuyện gì có thể làm cho thân thể của hắn không bị thương, nhưng hắn lại cảm thấy được đau đớn, thương tích khắp người.

Cảm giác mệt mỏi như nước thủy triều mà trào khắp toàn thân của tiểu hồ ly, thiếu niên đã rơi vào hôn mê tùy ý nam nhân ôm đến trên giường, sau đó cuộn tròn lại. Vài sợi tóc đen trên trán cùng thái dương bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, lộn xộn áp sát trên làn da tái nhợt, làm cho dáng dấp của cậu càng thêm suy yếu, phảng phất như đυ.ng vào sẽ nát tan.

Nicolas nhẹ nhàng thay áo ngủ cho cậu, sau đó ôm cậu vào lòng. Tiểu hồ ly theo bản năng mà dựa vào nơi ấm áp, cẩn thận từng li từng tí chui vào trong l*иg ngực của Nicolas.

Cho dù chỉ là một động tác đơn giản lại làm cho điện hạ đại nhân lần thứ hai sinh ra ảo giác nghẹt thở, như là có người cầm một sợi dây thép nhỏ mạnh mẽ siết chặt trái tim không thở nổi. Loại cảm giác đau lòng này là dằn vặt người nhất, nó tồn tại ở đại não thậm chí bên trong mỗi một mạch máu, chỉ cần vừa nghĩ tới, thậm chí chỉ hơi động, thì cơn đau sẽ mãnh liệt đập tới, kéo dài không dứt, đồng thời càng ngày càng sâu.

Mặc dù đã rời khỏi chất lỏng phục hồi, nhưng cơ thể vẫn còn tiếp tục chữa trị, trên người vẫn còn sót lại cảm giác đau đớn. Vì vậy vài ngày sau đó, thiếu niên đều mơ màng tỉnh lại hai, ba lần, mà mỗi một lần đều không thể được coi như là thật sự tỉnh lại. Tuy rằng bởi vì đau đớn mà mở mắt ra, nhưng lại không có một tia tiêu cự, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Nicolas vẫn luôn ở bên cạnh trong coi tiểu hồ ly của hắn, mỗi một lần nhìn thấy tiểu hồ ly mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền cố nén đau lòng mà mềm giọng dỗ dành cậu. Biết rõ đối phương căn bản không nghe thấy, nhưng hắn vẫn không biết mệt mỏi mà nói luôn miệng.

Hết thảy kiên trì cùng nhu tình đời này của hắn đều dành cho một mình tiểu hồ ly, không phân ra một tia dư thừa.

Mãi đến sau khi tỉnh lại lần thứ ba, cuối cùng tiểu hồ ly cũng ngủ một cách thật sự, Nicolas không nhúc nhích tiếp tục trong coi cậu, tâm trí lại đang nhớ tới những việc đã qua.

Lần đầu tiên hắn nghiêm túc khi nhắc tới danh tự Yves · Robert này, trong ánh mắt lạnh lẽo sát ý nồng đến mức có thể đem người chém thành muôn mảnh.

Không, chém thành muôn mảnh còn quá nhẹ. Hắn muốn hủy diệt tất cả mọi thứ của Yves, sau đó hủy diệt sức khỏe cùng tôn nghiêm, người không ra người quỷ không ra quỷ cả ngày ở vực sâu sống không bằng chết.

Nicolas lập tức truyền một tin, trực tiếp hạ lệnh: "Hết thảy câu lạc bộ, bệnh viện, khu nghĩ dưỡng.. Chỉ cần là kinh doanh trên danh nghĩa gia tộc Robert, tìm cách đóng cửa tất cả cho ta."

Sau đó có một giọng nam trầm ổn, cũng không hỏi nguyên do liền một mực đáp: "Vâng. Điện hạ muốn hoàn thành trong bao lâu?"

"Ta không có kiên trì chờ quá lâu", Nicolas nói: "Nhiều nhất hai ngày."

"Hai ngày e rằng có chút ngắn, ba ngày có được hay không?" Giọng nam nghe hơi lúng túng một chút: "Dù sao gia tộc Robert cũng là gia tộc lớn nhất đế quốc, lính của thuộc hạ cần lấy giấy chứng nhận trước mới có thể mượn danh nghĩa động thủ. Mặc dù có nhân mạch ở khâu phê duyệt giấy chứng nhận, chỉ là cũng cần một quá trình, mà quá trình này nhanh nhất cũng phải một ngày rưỡi."

Nicolas trong lòng tự có tính toán riêng, nheo mắt lại nói: "Không cần mượn cớ, cũng không cần giấy chứng nhận. Ta chính là muốn niêm phong mà không có lý do, ngươi chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa tất cả sản nghiệp của gia tộc bọn họ là được rồi."

Giọng nam bên kia nghe lời này, lập tức gật đầu: "Vâng, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ lập tức liên hệ với Elliott."

Tuy rằng từ trước đến giờ điện hạ đại nhân không hề có hứng thú đối với chính sự, nhưng năm đó lúc hắn tiếp nhận nhiệm vụ bên trong hệ thống chính thức của đế quốc đã thu phục không ít tổ viên, trong đó không chỉ có tướng lĩnh cùng sĩ quan, thậm chí còn có đầu lĩnh bang phái liên quan đến những ngành nghề phi pháp, mà Elliott chính là đầu lĩnh của một trong những bang phái đó. Giọng nam bên kia cười nói: "Nếu chỉ đơn thuần tìm cớ gây sự cho Elliott đi làm, bảo đảm chỉ cần một buổi tối là có thể đóng cửa toàn bộ, còn khiến người nói không ra lời."

Nicolas suy nghĩ một chút, lại nói: "Phòng nghiên cứu của gia tộc Robert ở tinh cầu A241, mỗi buổi sáng sẽ có một chuyến phi thuyền trở về chủ tinh, ngươi tự mình dẫn người đi chặn lại, sau đó tiêu hủy toàn bộ dược tề bên trong cho ta."

Giọng nam lần thứ hai gọn gàng đáp ứng: "Vâng"

Động tác của Elliott quả nhiên nhanh chóng, cũng chính vì như thế, Nicolas mới hạ lệnh không tới bốn tiếng, Antonio liền tìm tới cửa, vừa gặp liền hỏi: "Vô duyên vô cớ liền đi động gia tộc Robert, đến cùng chuyện gì xảy ra, ngươi điên rồi sao?"

Sợ quấy rầy đến tiểu hồ ly, Nicolas ấn lại truyền tin đứng dậy đi ra ngoài cửa, sau đó mắt cũng không chớp lạnh lùng nói: "Ngươi coi như ta điên rồi, việc của ta không cần ngươi quan tâm."

Antonio quả thực giận dữ, thở ra một hơi mới nói: "Vậy ngươi không cân nhắc toàn bộ hoàng thất sao? Trước tiên không nói gia tộc Robert từng có ân đối với hoàng thất, ngay cả hoàng huynh ngươi cũng không quan tâm sao?"

Đối tượng đính hôn của đại hoàng tử chính là bàng chi của gia tộc Robert, từ trình độ nào đó mà nói cũng được coi là chị họ của Yves · Robert, đây cũng là nguyên nhân đối phương có thể tự do có mặt tại lễ đính hôn.

Nicolas nghe vậy thần sắc càng lạnh hơn: "Gia tộc bọn họ chính là ỷ vào từng có ân với hoàng thất, ở dưới mí mắt của hoàng thất kinh doanh dược phẩm bị cấm nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng người khác đều không biết, Yves · Robert lại nhiều lần có ý đồ dùng độc tề hại ta, lần trước ta chỉ ném hắn vào ngục giam, đã là cho gia tộc bọn hắn mặt mũi, nhưng hắn lại không biết hối cải -- hắn dám hò hét với ta như vậy, vậy thì phải gánh chịu hậu quả!"

"Nhưng đó chỉ là hành vi của một mình Yves · Robert! Coi như hắn có tội, nhưng ngươi không cần thiết liên lụy đến cả gia tộc!" Antonio nhíu mày lại: "Bây giờ còn chưa tới lúc động bọn họ, nếu không ngươi cho rằng tại sao hoàng huynh phải đính hôn?"

"Ta tạm thời cũng không nghĩ tới động cả gia tộc bọn họ", Nicolas nheo mắt lại, trước khi cắt đứt truyền tin nói một đoạn như vầy: "Ta chỉ là muốn biết, đối với vị tộc trưởng, người cha tốt kia mà nói, là tài lộ của cả gia tộc trọng yếu, hay là vị nhi tử do tiểu tam sinh ra trọng yếu."

Hiểu quả của chất lỏng phục hồi rất tốt, vết thương cùng dấu vết trên người tiểu hồ ly đã biến mất không thấy, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa thời gian mê man vượt xa khỏi phán đoán của bác sĩ. Điện hạ đại nhân không nhịn được xuyên thấu qua áo ngủ, sờ vào làn da bóng loáng phía dưới từ vai đến eo nhỏ, giống như đang xác nhận điều gì.

Tiểu hồ ly cũng coi như bị 'sờ tỉnh'. Nhưng ý thức vừa khôi phục, nhận thức của thân thể cũng rõ ràng lên, cảm giác đau lại bắt đầu dâng lên, không nhịn được cuộn tròn lại, còn chưa mở mắt ra liền không bị khống chế tràn ra tiếng rêи ɾỉ: "Ngô.."

Nicolas trong lòng căng thẳng, vội vàng lấy thuốc giảm đau mà bác sĩ đã chuẩn bị từ trước cho tiểu hồ ly uống.

Kỳ thực sau khi ngâm chất lỏng phục hồi ngày thứ hai liền hoàn toàn không còn cảm giác đau, nhưng tiểu hồ ly đã ngủ một ngày rưỡi, bị đau đều là do tác động tâm lý, thuốc của bác sĩ cũng là lo trước khỏi họa. Nicolas đưa thuốc đến bên môi tiểu hồ ly: "Bảo Bảo ngoan, nhanh mở miệng uống thuốc."

Vừa nghe được giọng nói của nam nhân, tiểu hồ ly vừa mới mở mắt ra liền cau mày mơ mơ màng màng muốn trốn vào bên trong giường, nhưng đáng tiếc khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có khí lực, chỉ có thể cắn chặt môi.

Nicolas thở phào, cẩn thận xoa nơi đã từng có vết thương do bị cắn ở xương quai xanh của thiếu niên, cực kỳ nghiêm túc thậm chí khẽ run thấp giọng nói xin lỗi: "Bảo Bảo tha thứ cho ta có được hay không? Là lỗi của ta, ngươi đánh ta mắng ta như thế nào đều được, ta.."

Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong liền bị cắt đứt. Bởi vì vừa bị chạm tới, tiểu hồ ly đồng tử rụt lại, thân thể theo bản năng run lên, hai tay không tự chủ bắt đầu lung tung giãy dụa khước từ, lần thứ hai phát ra tiếng kêu đau đớn yếu ớt làm cho Nicolas đau lòng không thôi: ".. Không muốn, thả ra.. Đừng đυ.ng.. Đau quá.."

Nicolas cũng biết đây chỉ sợ là bóng ma trong lòng của thiếu niên, vội vã ôm lấy cậu, vững vàng ôm người vào trước ngực mình, tay càng dùng sức mà xoa xương quai xanh của cậu: "Không đau, ngươi xem, vết thương đã không còn, không đau.."

Tiểu hồ ly vốn cũng không có khí lực, giãy dụa không bao lâu đã đến cực hạn, mềm mại dựa vào ngực của nam nhân trầm thấp thở dốc. Nicolas nhẹ nhàng vỗ lưng người trong lòng, tiếp tục động viên: "Tốt rồi, Bảo Bảo không sợ a, không sao rồi.."

"Sẽ không đau, cũng sẽ không bao giờ đau.."

"Không sợ a, không sao rồi.."

Đầu óc của tiểu hồ ly cuối cùng theo những câu này mà triệt để thanh tỉnh lại, không lộn xộn nữa, nhưng cũng không biết là do trong cơ thể còn sót lại đau đớn hay là do tác động của tâm lý, vẫn cảm thấy đau, may mà vẫn còn có thể khắc chế, chỉ có thể không nhúc nhích cau mày yên lặng nhẫn nại.

Nicolas cũng chặt chẽ cau mày, bỏ thuốc giảm đau vừa nãy vào trong miệng mình, sau đó môi chạm môi mà móm cho thuốc cho cậu. Nhưng dược vật cũng không có phát huy tác dụng, tiểu hồ ly vẫn không thoải mái, không bao lâu áo ngủ lại bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Thời điểm tiểu hồ ly mê man, Nicolas đã giúp hắn đổi áo ngủ rất nhiều lần, vì vậy lập tức quay người cầm một cái khác thay cho cậu, động tác phi thường thành thục, nhưng không ngờ tiểu hồ ly vốn đang yên lặng cuộn tròn lại bắt đầu giãy dụa, đè vạt áo lại chết sống không cho cởi.

Nicolas ít nhiều cũng có thể đoán được ý nghĩ của thiếu niên, vì vậy dừng cánh tay đang đổi quần áo cho cậu, ngược lại hôn lên da thịt của cậu, dùng môi mυ"ŧ từng chút mồ hôi lạnh trên người của cậu.

Quần áo của tiểu hồ ly vốn đã mở một nữa, nhưng điện hạ đại nhân lại như đối xử với trân bảo dễ vỡ, cẩn thận, nhẹ nhàng hôn khắp toàn thân tiểu hồ ly, thậm chí không chút nào ghét bỏ, ngay cả ngón chân cũng không buông tha.

Tiểu hồ ly vốn là cảm thấy phi thường oan ức, không dễ dàng mới kềm chế được lại bị đối phương hôn như vậy, nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Tại dưới sự dung túng cùng hướng dẫn của Nicolas, tiểu hồ ly cuối cùng cũng phát tiết khóc một cách sảng khoái.

Khóc đến khi khí lực lau nước mắt cũng không có mới dừng lại, hết thảy oan ức cùng đau đớn cũng theo trận khóc này mà từng chút tiêu tán.

Tiểu hồ ly đã không còn cảm thấy đau, nước mắt mông lung nhìn nam nhân còn đang nghiêm túc hôn mình, một đôi hắc đồng dính nước mắt, khóe mắt ửng hồng, nửa ngày mới không cẩn thận bốc lên một cái nấc nho nhỏ từ trong miệng, hít hít mũi đưa tay về phía Nicolas: ".. Ôm ta một cái."

Động tác này làm cho trong lòng của Nicolas tan thành một vũng nước, vội vàng giống như một con chó lớn rời đôi môi khỏi làn da mềm mại của cậu, ôm bảo bối của hắn vào trong ngực.