Chương 27

Loại sinh vật như hồ ly này đã đủ làm cho mọi người đổ xô tới, mấu chốt con tiểu hồ ly này còn khả ái như vậy, một thân lông tơ xõa tung dưới ánh dương quang càng lộ vẻ kinh diễm, như thoa một tầng ánh sáng hoa lệ, cái đuôi to khẽ run theo từng bước đi của chó biến dị, làm cho lòng người ta ngứa muốn chết.

Chó biến dị ngẩng đầu ưỡn ngực, thoạt nhìn rất vui vẻ nghếch đầu lên cao, tiểu hồ ly cưỡi ở trên đầu của nó, cũng giơ lên đầu nhỏ, hai con đối lập rõ ràng lại khó giải thích được có một loại tương phản manh, ngay cả chó biến dị cỡ lớn có bề ngoài hung tàn nhìn cũng đáng yêu hơn. Mà tiểu hồ ly rõ ràng vẫn là một ấu tể, thật sự quá nhỏ so với chó biến dị, lại cưỡi con chó không biết lớn hơn nó bao nhiêu lần, một bộ dáng dấp đắc ý vênh váo, quả thực manh nổ.

Tổ hợp này vừa xuất hiện dẫn đến người qua đường dừng chân vây xem, càng tụ càng nhiều, thậm chí không khống chế được muốn đi lên phía trước để quan sát kĩ hơn. Nhưng đối mặt với chó biến dị cỡ lớn lại không rõ tính nết của nó nên tuyệt đại bộ phận vẫn lý trí bảo trì khoảng cách.

Bởi vì sức chiến đấu của chó biến dị không thể khinh thường, cho dù Tân Ân từ nhỏ đã được vương hậu nuôi như sủng vật, cũng tuyệt đối có lực sát thương. Vì vậy một hồ một khuyển thông hành không trở ngại trực tiếp tiến vào cửa hàng bách hóa, đi thẳng đến hệ thống hướng dẫn ở bên phải đại sảnh.

Ngao a~【 Ngươi dự định mua quà tặng dạng gì a? 】

Uông uông~【 Đồ chơi mài răng, bánh quy xương, trái cầu mao nhung! 】 Tân Ân nói rất hưng phấn, Thẩm Đồng lại sâu sắc hết chỗ nói rồi -- quà tặng này chỉ có ấu khuyển mới thích có được hay không? Mặc dù có chút không đành lòng, Thẩm Đồng vẫn dội nước lạnh nó: "Bảo bảo nhân loại sẽ không thích đồ chơi của cẩu cẩu."

"..."

Đáng tiếc dùng trí thông minh của Tân Ân có thể nghĩ tới đây đã là cực hạn, nhất thời có chút ủ rũ hỏi: "Vậy bảo bảo thích gì?"

Kỳ thực Thẩm Đồng cũng không biết, nghiêm túc coi hệ thống hướng dẫn giới thiệu tầng trên, sau đó nói: "Tầng 12 khu đồ dùng nhi đồng, chúng ta tới đó thử xem sao!"

Thang máy trong suốt ở giữa cửa hàng bách hóa, một người thanh niên vừa xem điện thoại vừa bước vào thang máy, mới vừa xem tin xong liền cảm thấy phía sau có người tiến vào, vì vậy lúc ấn nút chọn tầng thuận miệng hỏi một câu: "Ngài muốn ấn tầng mấy?"

Không có tiếng đáp lại, thanh niên không khỏi quay đầu lại, sau đó kinh sợ thiếu chút nữa kêu lên.

Chỉ thấy một con chó biến dị lớn ngồi xổm ở nơi đó, trên đầu còn một tiểu tử rất giống với hồ ly bên trong sách lịch sử, một lớn một nhỏ đều đang dùng đôi mắt đen lay láy bình tĩnh nhìn hắn.

Thiếu niên mơ hồ nhìn ra sự khinh bỉ trong hai đôi mắt kia, vô hình làm cho hắn không tiện đại kinh tiểu quái, ngơ ngác sững sờ ngậm miệng. Trong lúc hắn còn đang sững sờ, chó biến dị đi tới trước bảng điều khiển, tiểu hồ ly trên đỉnh đầu lập tức nhấc lên móng vuốt nhỏ, chính xác ấn số 12.

(Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to)

Thanh niên không nhịn được xoa xoa mắt để xác định tất cả những thứ này không phải ảo giác của chính mình. Vài giây sau đã đến tầng 12, một hồ một khuyển nghênh ngang đi ra ngoài, chỉ chừa cho hắn một cái bóng lưng.

Ông trời! Đây là tình huống gì! Lúc này thanh niên rốt cục lấy lại tinh thần, thu hồi con mắt sắp trừng rớt ra ngoài, hò hét ở trong lòng.

Cô bán hàng so với hắn càng khóc không thành tiếng.

Buổi sáng khách hàng ít hơn buổi tối rất nhiều, phóng tầm mắt nhìn là có thể đếm được, cô bán hàng ngồi ở trong góc lén lút trang điểm, đột nhiên cảm giác có cái gì đυ.ng vào lưng mình, vừa quay đầu lại, liền đối mặt với đôi mắt to của tiểu hồ ly đang thẳng tắp nhìn nàng.

Trong nháy mắt liền bị manh sững sờ, sau đó nhìn thấy tiểu hồ ly trừng mắt nhìn, dùng chân trước chỉ chỉ phương hướng giá h àng, sau đó phát ra một tiếng kêu nho nhỏ với nàng.

Cô bán hàng mơ hồ từ trong ánh mắt của tiểu hồ ly đọc hiểu được ý của nó, hơn nữa đang bị manh đến choáng váng không biết làm sao, không tự chủ được mở miệng hỏi: "Ngươi muốn mua đồ dùng nhi đồng sao?"

Hỏi xong mới nhớ tới ngôn ngữ của nhân loại động vật căn bản nghe không hiểu, nhưng là một giây sau chuyện không dám tin đã xảy ra, chỉ thấy tiểu hồ ly nghiêm túc gật gật đầu, đại cẩu mà nó đang cưỡi cũng giống như trả lời mà phát ra một tiếng uông uông.

Cũng không biết là trúng tà hay sao, cô bán hàng bỗng nhiên đứng lên, ấm đầu nói: "Các ngươi muốn mua đồ dùng nhi đồng? Nơi này của chúng ta có đồ chơi, quần áo, đồ dùng hằng ngày.."

Cô bán hàng không chỉ dùng tinh thần chuyên nghiệp như đang đối xử với khách hàng bình thường, thậm chí còn muốn nhiệt tình hơn, tiếng nói bởi vì quá quá khích động mà có chút run lên: "Hài tử độ tuổi khác nhau sử dụng đồ dùng khác nhau -- xin hỏi các ngươi mua đồ dùng cho hài tử bao nhiêu tuổi?"

Ngao a~【Bảo bảo bao lớn? 】

Uông uông~【 Hình như là vừa ra đời? 】

Vì vậy tiểu hồ ly lần thứ hai nhấc lên móng vuốt nhỏ, vẽ lên không trung hình dáng số không.

"Đó chính là anh nhi chưa đầy một tuổi sao?" Cô bán hàng lập tức nói: "Nơi này của chúng ta vừa nhập một nhóm quần áo anh nhi có phong cách mới nhất, phi thường đẹp đẽ, các ngươi có muốn nhìn một chút hay không?"

Quả nhiên phi thường đẹp đẽ, còn có các bộ quần áo liền quần hình động vật (*) cực kỳ đáng yêu động, tiểu hồ ly cảm thấy rất thỏa mãn, Tân Ân cũng kêu một tiếng tỏ vẻ khen ngợi. Sau đó vấn đề đến -- Tân Ân cũng không biết giới tính của Bảo Bảo, lúc cô bán hàng hỏi mua quần áo nam hay là quần áo nữ có chút sầu não.

"Đúng rồi, chúng ta còn có một loại xe đẩy trẻ con kiểu mới, an toàn mà thoải mái, đồng thời có thể chủ động.."

"Trời ạ, tại sao có chó biến dị!" Cô bán hàng nói còn chưa dứt lời lại nghe từ xa có tiếng la truyền đến, "Ta muốn liên lạc với cảnh sát, loại chó biến dị hung tàn này sao lại vào được nơi này, nó sẽ làm bị thương người khác!"

Tiếng kêu này thành công kéo sự chú ý của người cả tầng lầu. Cô bán hàng ngẩng đầu nhìn lên người tới chính là Bonnie - tổ trưởng bán hàng, vội nói: "Sẽ không, nó rất thân thiện.."

Kỳ thực lúc nàng nhìn thấy chó biến dị cũng có chút lo lắng, bất quá rất nhanh liền phát hiện nó phi thường dịu ngoan, không đáng sợ một chút nào. Lời của nàng lại khiến Bonnie chỉa đầu mâu về phía nàng "Còn có ngươi, ngươi đang làm gì! Khách nhân bình thường không quan tâm mà lại đi làm hướng dẫn cho một con chó biến dị, có phải điên rồi hay không?"

Cô bán hàng không nhịn được nhỏ giọng giải thích một câu: "Chúng nó cũng là khách hàng, là tới mua đồ dùng nhi đồng.."

Lời này nói ra nhất thời làm cho tổ trưởng càng tức giận: "Ngươi quả nhiên là điên rồi, nó chỉ là một súc sinh! Nó có tiền sao? Có thể nghe hiểu tiếng người sao? Sẽ trả tiền sao?"

Chức nghiệp hướng dẫn mua sắm này hoàn toàn là dựa vào hoa hồng cùng trích phần trăm sản phẩm, tổ trưởng bán hàng nói như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng mà hai chữ súc sinh này lại thành công chọc giận Thẩm Đồng, làm cho cậu đang bởi vì không biết giới tính Bảo Bảo mà dự định ngày khác trở lại, nhưng lúc này lại thay đổi chú ý.

Mua mua mua, tất cả đều mua, ai nói ta không có tiền!

Thẩm Đồng nhớ tới Nicolas từng nói thẻ của hắn là không giới hạn, huống hồ một ít đồ dùng nhi đồng cũng không tốn bao nhiêu, lập tức lấy ra bao đựng thẻ màu xanh ở trước ngực, dùng móng vuốt nhỏ thò vào bên trong, một lát sau liền đem thẻ Nicolas cho cậu lấy ra.

Tổ trưởng bán hàng lúc này mới chú ý tới trên đầu chó biến dị có một tiểu hồ ly, hơi sững sờ, mà tấm thẻ khúc xạ ánh vàng có in ký hiệu độc nhất kia càng làm cho tất cả mọi người ở đây cùng ngây ngẩn cả người.

Dĩ nhiên là thẻ vàng trong truyền thu yết, chỉ có siêu cấp phú ông cùng nhân sĩ quyền quý mới có thể có!

Liền ngay cả cô bán hàng lúc bắt đầu chỉ đơn thuần bởi vì manh mà tiếp đãi chúng nó cũng sững sờ. Trời ạ, đây tuyệt đối là đại phú ông sống sờ sờ --- không nghĩ tới ngươi lại là một tiểu hồ ly!

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, lời này quả nhiên tới nơi nào đều là chân lý, tổ trưởng bán hàng đảo mắt liền thay đổi một tư thái khác, vội nói với tiểu hồ ly: "Không biết các ngươi nhìn trúng món đồ gì, ta có thể giới thiệu cho các ngươi.."

Đáng tiếc lời còn chưa dứt liền thấy tiểu hồ ly rầm rì một tiếng đem đầu xoay chuyển qua, chỉ chừa cho nàng một cái cái mông.

Dáng dấp ngạo kiều làm cho quần chúng vây xem tâm đều hóa, sau đó lại thấy nó bi bô kêu với cô bán hàng, lại dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ xe đẩy mua sắm cách đó không xa.

Cô bán hàng trong nháy mắt cảm thấy đầu của mình lanh lợi trước nay chưa từng có, lập tức đem xe đẩy tới, tiểu hồ ly lập tức dùng động tác tao nhã chỉ từng cái đồ vật trên kệ hàng.

Cái này, cái này, cái này, còn có cái này, toàn bộ gói lại cho ta!

Trong nháy mắt liền lại thêm ba cái xe đẩy mua sắm, mỗi một cái đều tràn đầy.

Mức tiêu thụ của cô bán hàng ngắn ngủi mấy phút này đầy đủ để người khác bán hơn nửa tháng, làm cho tổ trưởng bán hàng ở bên cạnh nhìn mặt đều tái rồi. Tiểu hồ ly cũng coi như thỏa mãn, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu chó, chó biến dị lập tức ngoan ngoãn mang nó tới quầy thu tiền. Mãi đến tận khi tiểu hồ ly thanh toán xong, cô bán hàng vẫn còn như đang tung bay ở đám mây, do dự hồi lâu mới lấy dũng khí nói: "Ta có thể chụp hình với ngươi sao?"

Tiểu hồ ly gật gật đầu, cô bán hàng vội lấy ra quang não, một tay cẩn thận từng li từng tí để trên lưng tiểu hồ ly, một tay ấn nút chụp ảnh.

Răng rắc.

- - Nhưng mà đây không phải là âm thanh chụp ảnh, mà là tiếng quang não rơi xuống đất vang lên giòn giã.

Điện hạ đại nhân vừa mới đuổi tới không chỉ trầm mặt đánh rớt quang não, còn tràn ngập nguy hiểm nhìn cái tay đang đυ.ng tiểu hồ ly của cô bán hàng, hắc khí trên người cơ hồ muốn thực thể hóa.

Cô bán hàng theo bản năng rụt tay về, sau đó nghe điện hạ đại nhân lạnh lùng mở miệng: "Không cho phép chụp ảnh cùng hắn."

Cô bán hàng vội vàng gật đầu.

"Không cho phép sờ lưng hắn."

Tiếp tục gật đầu.

"Không cho phép sờ lông hắn."

Gật đầu gật đầu.

"Không cho phép sờ ánh mắt của hắn."

Gật đầu..

- - Chờ chút, ánh mắt làm sao mà sờ?

"Không cho phép sờ âm thanh của hắn."

Ạch, kỹ năng cao cấp như loại sờ âm thanh này ta thật giống như không làm được..

Điện hạ đại nhân lại hỏi tài khoản cá nhân của cô bán hàng, chuyển qua cho nàng số tiền gấp đôi với giá quang não, cuối cùng ôm tiểu hồ ly đi, còn không quên quay đầu lại bổ sung: "Nếu như có lần sau, liền đem tài khoản của ngươi đóng băng."

Nam nhân khi ghen quả thực chính là người điên không thể nói lý, đặc biệt là tính cách của hắn vốn biếи ŧɦái thì càng nghiêm trọng hơn. Toàn bộ hành trình về nhà mặt Nicolas đều đen, vừa về đến liền bắt đầu thẩm vấn, "Bảo Bảo đi ra ngoài tại sao không nói một tiếng cùng ta? Ngươi có biết ta lo lắng bao nhiêu hay không?"