Chương 145: Phiên Ngoại

Thanh Đế băng hà vào mùa đông năm Kiến Hòa thứ hai mươi mốt.

Ở Đại Du, lễ tang của Hoàng đế còn quan trọng hơn hôn lễ và sinh thần, trước tiên chọn ngày lạnh tháng tốt để nhập liệm, lại làm đủ loại hành lễ, cúng bái và phúng viếng, tiếp tục mai táng long trọng, tóm lại là từ lúc băng hà tới chính thức đưa tang, việc vặt trong đó rất nhiều. Mà tiểu hoàng đế Vũ Văn Dận nâng đỡ lên mới chỉ có ba, bốn tuổi, cho dù có hiểu chuyện, trưởng thành sớm, cũng chỉ là đứa nhóc. Vì vậy, tuy Vũ Văn Dận thành công trốn được ngôi vị Hoàng đế, nhưng vẫn không tránh được lao lực. Nhất là mấy ngày tháng chạp, nghi thức đưa tang, đại điển lên ngôi, kể cả giỗ tổ cùng đều dồn vào một chỗ, khiến cho hắn vội tới gần như không thể trở về vương phủ được.

Nhưng Thẩm Đồng lại trải qua cuộc sống vô cùng nhàn hạ, quả thật là so với thần tiên còn thoải mái hơn. Thân là một cái chăn, ngủ vốn là một trong những cách tu luyện, cộng thêm bên ngoài tuyết rơi liên tục, ẩm ướt lạnh lẽo, khiến cho người ta chỉ muốn làm ổ trên giường, huống hồ nơi này là vương phủ, không phải hoàng cung, cậu muốn làm gì thì làm đó, hoàn toàn không cần phải cố kỵ gì. Vì vậy mỗi ngày Thẩm Đồng đều nằm ườn tới trưa còn không dậy nổi, khiến cho toàn bộ người trong ngoài vương phủ đều rón rén, thậm chí không dám thở mạnh, sợ làm ồn tới vị thiếu niên thần y ngay cả Vương gia của bọn họ cũng phải cẩn thận dỗ dành sủng ái.

Thật ra thì trong mắt nhóm hạ nhận, tính cách thiếu niên vô cùng tốt, thái độ đối với bọn họ cùng rất tốt, cho dù có ai đó tay chân vụng về làm vỡ đồ hay làm sai chuyện cũng sẽ không so đo với bọn họ, mà điều duy nhất khiến thiếu niên nổi giận, cũng chỉ có một mình Vương gia của bọn họ.

Vũ Văn Dận trên danh nghĩa là Nhϊếp chính vương, quyền lực và uy phong nắm trong tay nhưng lại không khác gì Hoàng thượng, thậm chí còn cao hơn một bậc so với Thanh Đế năm đó. Văn võ toàn triều có một nửa là thuộc hạ bên người hắn chọn ra, ngay cả Đại học sĩ Ngụy Tùng đã từng tận trung với Thanh Đế cũng đứng ở bên hắn. Hai viên quan từng chất vấn hắn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã bị tra ra tội tham ô cùng nhiều vụ án, nhất nhanh đã xử theo tội, từ đó về sau con đường độc tài độc quyền của Vũ Văn Dận gần như không gặp một chút trở ngại nào.

Chuyện Nhϊếp chính vướng một tay che trời bất kể là triều đình hay dân chúng đều không phải là bí mật. Nhưng dưới sự nhϊếp chính của Vũ Văn Dận, tham quan rõ ràng giảm đi rất nhiều, chế độ thuế má trải qua đợt cải cách thành công, toàn bộ vương triều so với trước kia càng thêm thịnh vượng, khiến cho bách tính muôn dân không chỉ không có chút nào bài xích với Nhϊếp chính vương, ngược lại cực kỳ ủng hộ và sùng kính.

Song vị Vương gia đại nhân được người sùng kính khi ở trước mặt Thẩm Đồng thì không khác gì một con chó lớn nuôi trong nhà, bảo nằm xuống là nằm xuống, bảo vẫy đuôi là vẫy đuôi, cực kỳ nghe lời. Lúc thiếu niên không vui còn nghĩ đủ biện pháp dỗ cậu vui vẻ, mọi việc bất kể ai đúng ai sai cũng chủ động một bước nói xin lỗi, có một lần vì cố hôn mà bị đá một cước. Mới đầu nhóm người hầu và đám thuộc hạ nhìn thấy hình ảnh này còn có chút không quen, dần dà cũng thành quen, rối rít xác định vị trí của thiếu niên trong mắt Vương gia nhà mình, tự hiểu là cho dù không hầu hạ tốt Vương gia cũng không dám chậm trễ Thẩm Đồng.

Dưới tình huống không ai quản, giấc ngủ đại pháp của Thẩm Đồng càng luyện càng cao. Xế chiều ngày hôm đó, Vũ Văn Dận cuối cùng cũng hết bận rộn chuyện nội cung trở về vương phủ, lại từ trong miệng nha hoàn biết được thiếu niên vẫn chưa tỉnh. Thức ăn đã được hâm nóng ba lần, nhưng vẫn không thấy người dậy ăn.

Vũ Văn Dận bước dài vào phòng ngủ, bên trong phòng vì đốt địa long mà ấm áp, thiếu niên trên giường cũng vì vậy mà toàn thân nóng hổi, chăn bông bị cậu coi là gối mà ôm vào trong ngực, nằm nghiêng ngủ say.

Hình tượng lạnh nhạt bên ngoài của Nhϊếp chính vương, chỉ lần liếc mắt thấy chăn nhỏ một cái, trong lòng lập tức dân lên nhu tình vô hạn, huống hồ thụy nhan lúc ngủ của thiếu niên thật sự quá đáng yêu, khiến cho Vũ Văn Dận nhìn cả ngày cũng không thấy chán. Nhiều năm trôi qua như thế, tình cảm của Vũ Văn Dận với thiếu niên không hề thay đổi theo thời gian, ngược lại ngày càng không thể rời bỏ đối phương, cảm giác mỗi ngày đều sẽ yêu đối phương nhiều hơn một chút.

Có lẽ là cảm giác được tầm mắt của Vũ Văn Dận, chăn nhỏ giật giật, chậm rãi mở mắt ra. Nhưng cậu vẫn không muốn dậy, ngược lại còn co rụt cổ vào, Vũ Văn Dận cúi đầu hôn gương mặt nhỏ nhắn non mịn của cậu, nhẹ nhàng nói: "Đồng Đồng ngoan, dậy ăn cơm."

Chăn nhỏ ở trong chăn vặn vẹo uốn éo cơ thể, tiếng nói vì còn chưa tình ngủ mà khàn khàn, nghe có chút giống đứa trẻ: "Giờ là mấy giờ rồi?"

"Giờ là cuối giờ Thân rồi, sắp đến giờ ăn cơm chiều."

Chăn nhỏ nhìn đám râu cằm lún phún của Vũ Văn Dận, theo bản năng hỏi: "Ngươi giúp xong rồi sao? Hôm nay có phải có thể ở trong phủ, không cần tới hoàng cung nữa?"

"Trên cơ bản là giúp xong. Chỉ là.." Vũ Văn Dận cố ý làm ra bộ dạng đáng thương bất đắc dĩ đáp: "Chuyện có thể ở trong phủ hay không, ta lại không có cách làm chủ."

"..."

Chăn nhỏ nghe, có chút kỳ quái mở to mắt, "Người đó làm chủ à? Hoàng đế nhỏ mới lên ngôi sao?"

Vũ Văn Dận lắc đầu, "Đương nhiên không phải."

Thật ra thì chăn nhỏ cũng không thấy rằng tiểu hoàng đế mới ba, bốn tuổi kia có thể quản được loại người phúc hắc cuồng ma như Vũ Văn Dận này, nhưng ngoài tiểu hoàng đế ra, những nhóm đại thần khác càng không thể. Triều thần dám cản đường thân vương, không phải chê đời đủ dài chứ, lại không nhịn được nhăn lông mày lại: "Không phải là hoàng đế, vật thì còn ai nữa?"

Ngay lúc này Vũ Văn Dận lộ ra một nụ cười yêu chiều, cúi đầu nói: "Tiểu ngu ngốc, đương nhiên là ngươi. Chuyện của ta không do ngươi làm chủ, còn có thể do ai?"

Vũ Văn Dận yêu thích không rời tay tiếp tục hôn lên mặt thiếu niên hai cái, tiếp tục nói: "Nếu ngươi muốn ta ở trong phủ, bên ngoài cho dù trời sập ta cũng sẽ không quản. Nếu như ngươi đuổi ta ra ngoài, ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà cút ra." Vừa nói vừa kề sát vào tai thiếu niên, "Thỉnh cầu đại gia tối nay lưu lại tiểu nhân thị tẩm được không? Đảm bảo sẽ hầu hạ ngài thoải mái."

Thường nói ăn no ngủ đủ sinh dâʍ ɖu͙©, Vũ Văn Dận bên này vừa mới ăn cơm tối xong, đã muốn quấn lấy đại gia mạnh mẽ 'hầu hạ' rồi. Đáng tiếc Thẩm Đồng bên kia vẫn còn đang chăm chú nhấm nháp điểm tâm ngọt sau bữa ăn mà đầu bếp mới sáng tạo ra, lại nhớ tới đêm khuya mấy ngày trước đang mơ màng ngủ, bị Vũ Văn Dận bận tới nửa đêm mới về đè cưỡng hôn một lần còn làm một lần, rất không vui gạt cái tay không an phận của Vũ Văn Dận ra, ôm điểm tâm chạy tới đầu khác của bàn, đồng thời tức giận cảnh cáo hắn: "Còn tiếp tục lộn xộn ta sẽ đánh ngươi!"

Vũ Văn Dận không sợ bị đánh, nhưng sợ người yêu đánh đau tay, lập tức đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nói: "Đồng Đồng, chúng ta chơi trò chơi được không?"

Nghe tới chơi, cuối cùng chăn nhỏ cũng dậy lên vài phần hứng thú, "Chơi cái gì?"

"Chơi tung xúc xắc đoán tài xỉu được không? Nếu như ta đoán đúng, thì hôn ngươi một cái, nếu như ngươi đoán đúng, thì muốn sao cũng được, có thể đưa ra yêu cầu với ta, thậm chí đánh ta một trận.. Có dám chơi không?"

Thua cùng lắm chị bị hôn một cái, nhưng thắng thì muốn gì cũng được, chăn nhỏ nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình chiếm tiện nghi tương đối lớn, thế là nói: "Chơi thì chơi, có gì mà không dám!"

Vũ Văn Dận bổ sung một câu: "Nhưng không cho phép ngươi dùng năng lực nhìn xuyên thấu, chỉ dựa vào vận khí để đoán, nếu không thì trò chơi này không có gì vui."

Chăn nhỏ lập tức một ngụm đồng ý: "Được."

Thế là cậu thành thật không dùng linh lực, nhưng không biết Vũ Văn Dận có thể dùng nội lực cường hóa thính lực, ván đầu tiên bại trận nhanh gọn. Vũ Văn Dận vươn tay phủi nhẹ vụn bánh ngọt dính trên mặt chăn nhỏ, đáy mắt hàm chứa ý cười mỏng manh, "Đồng Đồng, ngươi thua rồi, lại cho ta hôn một chút."

Hắn kề sát mặt vào, ".. Ta hôn nhé?"

Âm thanh câu hỏi rất nhẹ rất dịu dàng, nụ hôn hạ xuống môi thiếu niên cũng mềm nhẹ tựa lông vũ. Giống như đối đãi với bảo bối yêu thích nhất, bởi vì quá yêu thích cho nên mới vô cùng cần thận, vô cùng quý trọng, không dám dùng lực chút nào.

Mặc dù nụ hôn này vô cùng ngọt ngào, vô cùng thoải mái, nhưng chăn nhỏ vẫn vì thua mà có phần không phục, lập tức muốn chơi ván tiếp theo, quyết tâm gỡ lại.

Đáng tiếc ba ván tiếp theo cậu đều không thắng, để cho Vũ Văn Dận hôn ba lần, hơn nữa cũng không còn mềm nhẹ như ban đầu, ngược lại càng hôn càng sâu.

Chăn nhỏ bị hôn có chút thở dốc, màu môi cũng càng thêm đỏ tươi, cổ áo bị vén mở, lộ ra cần cổ duyên dáng cùng xương quai xanh. Ánh sáng tỏa ra từ dạ minh châu chiếu lên người cậu, nổi lên một màu trắng ôn hòa ấm áp, cả người giống như đóa hoa màu trắng đang lay động tỏa hương.

"Đồng Đồng, xem ra hôm nay vận khí của ngươi không tốt, sợ là không thể thắng được rồi." Vũ Văn Dận ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, "Vẫn nên dừng chơi thôi."

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nghe thật sự có chút vô sỉ, chăn không không để ý phương pháp khích tướng bên trong của hắn, "Không cần, ta không tin ta tiếp tục xui xẻo như vậy!"

Cuối cùng tổng cộng chơi suốt mười lăm ván, chăn nhỏ chỉ thắng đúng một lần duy nhất, còn lại toàn thua, bị Vũ Văn Dận hôn tới hai tròng mắt tan rã, thở dốc. Mà Vũ Văn Dận tuy hôn nhiều lần như vậy, nhưng vẫn không đã nghiện, ngược lại còn muốn nhiều hơn.

Cuối cùng hôn đến mức hai người đều động tình, vành tai tóc mai dây dưa quấn quýt, vạt áo trước ngực mở rộng. Vũ Văn Dận giương mắt nhìn thiếu niên, tầm mắt vừa vặn rơi trên ngực cậu, dứt khoát nắm lấy tay thiếu niên đặt lên cơ ngực của mình, giọng nói khàn khàn: "Chỗ này có to không, có thích không?"

Chăn nhỏ mơ mơ màng màng trả lời: "Ừ, thích.."

Sau khi trả lời xong mới nhận ra không đúng, liều mạng mở miệng bổ sung: "Vóc người đẹp đương nhiên ai cũng thích, nếu như ta thấy vóc người của người khác tốt hơn ngươi, nói không cũng sẽ cùng chung một chỗ với người khác mà không muốn.."

Còn chưa dứt lời đã bị hung hăng chặn lại.

Phàm là một người bình thường đều không thể nghe nổi người yêu nhắc nói người đàn ông khác, huống hồ loại người ăn giấm siêu cấp, tính chiếm hữu mạnh như Vũ Văn Dận. Hắn chỉ biết chăn nhỏ là của hắn, ai cũng đừng hòng chạm tới, nếu không sẽ đem người nọ lóc xương lột da tươi sống mà hành hạ. Sau đó xích tay chân thiếu niên lại, khiến cậu chỉ có thể cả ngày hầu hạ ở trên giường, nay cả cửa phòng cũng không ra nổi.

"Không cho phép nói mấy lời ở chung cùng người khác như vừa rồi." Vũ Văn Dận xiết chặt eo Thẩm Đồng, chặt tới mức như muốn khảm cậu vào máu thịt, từng câu từng chữ nói: "Đồng Đồng, ngươi sẽ ở bên ta cả đời đúng không?"

Thẩm Đồng theo bản năng dừng một chút.

Dựa theo lời hệ thống, dùng phương pháp hấp thu tử khí, vận xui, hiện tại Thẩm Đồng đã thành công bước vào Yêu Hoàng kỳ đỉnh phong, đợi khi tu vi vững chắc sẽ lập tức nghênh đón lôi kiếp. Bởi vì cậu vận nhớ người nhà cùng Cố Thiên Qua ở thế giới thú cưng màn hình, ban đầu cậu không muốn ở lại thế giới này lâu, cũng không nghĩ tới ở đây sẽ gặp được một 'Hàn Doanh' khác, mà cậu cũng sinh ra tình cảm không thể rời bỏ được với Vũ Văn Dận như tình huống của Cố Thiên Qua.

Nếu như cậu ở bên cạnh Vũ Văn Dận, vậy thì Cố Thiên Qua phải làm sao? Chuyện này đối với hai người bọn họ có phải vô cùng không công bằng không?

Thẩm Đồng không nghĩ ra đáp án, nhưng trong nháy mắt này, trong lòng sinh ra một tia hối hận. Hối hận bản thân ngay từ đầu không nên dây dưa cùng Vũ Văn Dận, không nên nảy sinh suy nghĩ cùng Vũ Văn Dận phát triển tới quan hệ tình nhân. Cậu thật sự quá ích kỷ, quá không chính chắn, chỉ muốn vui vẻ nhất thời, nhưng lại quên rằng chuyện tình cảm không phải trò đùa. Mà việc làm này của cậu đồng thời làm tổn thương hai người, mặc dù hai người này đều là Hàn Doanh.

Vũ Văn Dận cũng không phải là một người chu đáo, nhưng hắn vô cùng để tâm tới từng việc của Thẩm Đồng. Hắn nghiêm túc quan sát khẩu vị cậu thích ăn, vật liệu và hình thức quần áo cậu thích mặc, màu sắc cùng họa tiết, gay cả trang sức nhỏ cũng biết rõ rành mạch. Thậm chí ngay cả bản thân Thẩm Đồng cũng không biết và nhớ rõ được những thói quen nhỏ và tiểu tiết này, toàn bộ đều được chuẩn bị tốt từ trước. Thế nên giờ phút này, tuy hắn không biết rõ cụ thể Thẩm Đồng đang suy nghĩ cái gì, nhưng điều đầu tiên thấy được là ánh sáng ảm đạm xuống trong đôi mắt cậu.

"Ngươi muốn rời đi?" Trái tim Vũ Văn Dận thoáng cái trở nên lo lắng hỗn loạn, bàn tay giữ chặt thiếu niên như muốn hòa cậu vào trong xương cốt, "Ngươi muốn đi đâu? Ta không cho phép ngươi đi! Không cho phép ngươi rời bỏ ta!"

Hắn không biết có thể dùng từ ngữ nào để biểu đạt được cảm xúc lúc này của mình, cái loại hoảng loạn như bị vứt bỏ, sự sợ hãi như ngày tận thế ập tới, loại cảm xúc thê lương lạnh lẽo như bao trùm bởi bóng tối không thấy đường ra. Hắn không biết tại sao người yêu lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt này, chỉ biết bản thân vô cùng sợ hãi, cả người giống như bị rơi vào biển sâu lạnh như băng.

"Đồng Đồng, ngươi không thể đi, ta không thể không có ngươi, không có ngươi ta không sống nổi, thật sự không sống nổi.."

Vũ Văn Dận đột nhiên như bị động kinh, thấp giọng nỉ non, toàn thân khẽ run, đợi Thẩm Đổng lấy lại tinh thần, lập tức bị tình trạng của hắn dọa sợ, chỉ có thể ôm thắt lưng hắn nhẹ giọng nói: ".. Ừ, ta không đi, không rời bỏ ngươi."

Nhϊếp chính vương năm nay đã hơn hai mươi tuổi lại quay trở về thành thiếu niên mười hai tuổi không nơi nương tựa trong vương phủ năm đó, thậm chí còn giống như không thể chịu nổi một kích. Bởi vì chuyện thống khổ nhất trên đời này không phải là không đạt được, mà sau khi có được lại rơi vào vực sâu mất đi.

Cuối cùng Thẩm Đồng bồi ở bên Vũ Văn Dận tới cuối đời.

Đảo mắt mười mấy năm trôi qua, đối với tiểu hoàng đế Vũ Văn Quan Tắc trưởng thành, việc thích làm nhất ngoài công vụ bận rộn chính là tới phủ Nhϊếp chính vương gặp Thẩm thần y, cho dù hứng mắt đao của Nhϊếp chính vương cũng không tiếc.

Cho dù là chỉ lặng lẽ ngồi trong vườn hoa với cậu một lát, uống một chén trà, hoặc nói vài lời với cậu, nhìn bộ dáng nhàn tản tưới hoa, dáng vẻ nhẹ nhàng vuốt vẻ con chó vàng nuôi trong phủ, cũng có thể khiến cho từ trong ra ngoài Vũ Văn Quan Tắc đều cảm giác được bình yên, giống như mệt mỏi xử lý chính sự cả ngày đều biến mất.

Chẳng trách Nhϊếp chính vương không màng ngôi vị Hoàng đế, cũng không cần quyền lợi, mà chỉ cầu có thể cùng Thẩm thần y ở chung một chỗ, chỉ vì trên đời này thật sựu sẽ có người sau khi nhận được càng không thể nào để mất.

Mà Thẩm thần y được Nhϊếp chính vương bảo vệ vô cùng tốt, cuộc sống vô cùng thành thơi và an nhàn, không bị bất kỳ thế tục làm rối loạn. Vũ Văn Dận che chở cậu như bảo bối trên đầu quả tim, đối đãi như trân bảo, không để cho một chút phiền lòng hay chịu tổn thương nào.

Thời gian giống như vì bị sự chiếu cố cẩn thận này mà chậm lại, Vũ Văn Quan Tắc nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm thần y, bản thân y mới chỉ bốn tuổi, hiện tại đã tròn mười lăm, bắt đầu toàn quyền chấp chính, nhưng cậu vẫn như lần đầu gặp mặt, hoàn toàn không hề thay đổi, ánh mắt trong suốt như suối, mặt mũi tuấn mĩ như họa, thiếu niên tượng mạo y nhược.

Ấn tượng của Thẩm Đồng với Vũ Văn Quan Tắc cũng rất tốt, khi cậu thấy đối phương khác với Thanh Đế, là một người thông minh thiện lương và hiểu được có ơn tất báo, cũng khó có được mà coi hắn như trưởng bối mà kính trọng. Chẳng qua Vũ Văn Dận thật sự quá keo kiệt, bất kể nam nữ già trẻ, toàn bộ đều bị hắn coi là tình địch, mỗi lần Vũ Văn Quan Tắc tới đây, không phải chặn y bên ngoài thì chính là lôi léo Thẩm Đồng không ngừng nói chuyện, hoàn toàn không cho bọn y cơ hội ở chung.

Ngược lại Vũ Văn Quan Tắc lại luôn có lòng bội phục với Nhϊếp chính vương. Có thể bảo vệ người yêu cẩn thận như vậy, luôn chung thuỷ một lòng, trải qua nhiều năm như vậy vẫn luôn không thay đổi, loại tình cảm này e rằng sâu tới mức không thể đo lường được. Giữa hai người chỉ có ân và tình, không có lợi ích và mưu tính, có lẽ là một trong những nguyên nhân tình cảm này có thể thuần tuý như vậy. Có đôi khi y nhìn hai người này, một người ngắm hoa, một người ngắm người, nửa chữ cũng không nói, cũng không hiểu sao khiến mắt y đau nhức. Mà ở trong mắt Vũ Văn Dận, sợ là chỉ hiểu được một câu vì che chắn bầu trời, mà tận diệt ba nghìn.

Năm Vũ Văn Dận năm mươi tuổi, Thẩm Đồng thành công vượt qua lôi kiếp, trở lại thế giới thú cưng màn hình. Cậu ở lại thế giới cổ đại này suốt ba mươi năm, dựa theo chênh lệch thời gian 1/100 thì ở thế giới thú cưng màn hình cũng đã trôi qua hơn ba tháng. Cùng lúc đó, Khổng Bách Ký đang uống rượu bị sặc tới ho khan kịch liệt, trong mắt hiện ra một loại lỗi giác chua xót nói không nên lời.

Nhưng anh sẽ không khóc, cũng chưa từng có khóc trong trí nhớ, thế là ngửa đầu lên, cố gắng ép cảm giác đó trở về. Trong tìm truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt, đau đến mức anh không nhịn được đập mà gạt hết toàn bộ chai và ly rượu rơi loảng xoảng trên mặt đất.

Tiếng rơi vỡ mang theo mùi rượu nồng nặc phủ kín căn phòng. Một mảnh thuỷ tính va vào cạnh bàn bắn ngược trở lại, ghim vào trong mu bàn tay khớp xương rõ ràng của Khổng Bách Ký.

Máu theo mảnh vỡ chảy ra, tí tách nhỏ lên sàn nhà, tự như giọt nước mắt đỏ tươi.